Bị ăn hiếp
Tu xà? Là rắn gì?
Hình tượng xà yêu trong lòng Diệp Sanh chỉ có Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh, bạch xà và thanh xà, còn tu xà hả, nàng chưa nghe qua bao giờ.
Nếu lần đầu nhìn thấy yêu thì Diệp Sanh nhất định sẽ sợ hú hồn, cũng may trước đây đã sớm chiều ở chung với hồ yêu hết một tháng, đối với với sự tồn tại của yêu, Diệp Sanh đã có thể thản nhiên tiếp nhận, nhưng xà yêu này tại sao lại muốn tìm tới mình?
Diệp Sanh lại nghĩ đến nguyên do "kết thù"...... Yêu quái...... Tróc yêu sư...... Hồ lô...... Chẳng lẽ, nàng ta cũng là yêu quái trong hồ lô bị mình thả ra? Nhớ Đồ Sơn Cửu từng nói, trong hồ lô kia không chỉ có một con yêu nữ!
"Cô...... Cũng từ trong hồ lô ra hả?" Diệp Sanh thử hỏi.
"Hử?"
Tương Dao nghe thấy hai chữ hồ lô, ánh mắt chợt trở nên hung ác nham hiểm, Diệp Sanh không khỏi rùng mình.
Rốt cuộc xà yêu này có mục đích gì? Nàng bắt cóc mình là muốn làm gì? Diệp Sanh bị khí tràng lạnh lẽo của nàng trấn trụ, căn bản không dám hỏi lại, chỉ lo nghĩ cách thoát thân.
Phải đối phó yêu...... Đúng rồi! Đồ Sơn Cửu! Nàng cũng là yêu, nói không chừng có thể bảo vệ mình chu toàn!
Diệp Sanh cố nén tê mỏi, gian nan sờ tìm điện thoại trong túi quần, chuẩn bị lặng lẽ nhắn tin cho Đồ Sơn Cửu.
Tương Dao ngoảnh mặt làm ngơ trước động tác nhỏ này của Diệp Sanh, xụ mặt chậm rãi lại đây, Diệp Sanh nằm nghiêng trên giường gỗ, còn chưa kịp lấy điện thoại ra đã thấy Tương Dao lấy từ sau lưng ra một cái chén sứ.
Diệp Sanh nghi hoặc, Tương Dao lại đẩy chén sứ đến trước người Diệp Sanh, sau đó đột ngột bắt lấy bàn tay nàng đang lén lấy điện thoại giật mạnh ra, gác lên chén sứ, ngay sau đó vươn một cái tay khác, trong tay đó...... Thế mà lại cằm một con dao gọt hoa quả!
Ánh dao lạnh lẽo sắc lẹm hiện lên trong mắt Diệp Sanh, Tương Dao không chút suy nghĩ trực tiếp kề lưỡi dao lên cổ tay Diệp Sanh! Hai mắt Diệp Sanh tức khắc trừng lớn như chuông đồng, nàng thoáng chốc kinh sợ! Đây là...... Nhìn kiểu gì cũng ra là muốn cắt cổ tay lấy máu!
"A a a a a a a a a a! Cô tính làm gì tôi!!!!"
Diệp Sanh thét chói tai ra tiếng, sợ tới mức hồn phi phách tán, giãy giụa muốn rút tay về, nhưng toàn thân tê mỏi căn bản không còn sức lực!
Tương Dao ngại Diệp Sanh ầm ĩ, siết chặt cổ tay nàng, trừng mắt giận dữ cảnh cáo nàng, "Còn kêu ta cắt cổ luôn bây giờ!"
"Cô...... Tại sao lại muốn lấy máu tôi? Cô muốn cái gì tôi cho cô cái đó được không? Đừng làm tôi bị thương! Tôi sợ đau...... Huhuhuhu......"
Diệp Sanh cơ hồ nức nở chảy cả nước mắt, nhưng mặt Tương Dao vẫn lạnh băng căn bản không hề dao động.
"Ta chỉ muốn máu của ngươi, hơn nữa, ngươi đã trúng xà độc của ta, thân thể tê mỏi, không cảm giác được đau."
Tương Dao nắm chặt dao gọt hoa quả, không chút do dự dùng sức hạ dao, "xoẹt" một tiếng, lưỡi dao cắt qua máu thịt, cổ tay phúng máu chảy ào xuống chén sứ.
Diệp Sanh trừng hai mắt nhìn máu tươi giàn giụa, quả như lời Tương Dao, căn bản không cảm thấy đau, cứ như là được gây tê trước khi giải phẫu, nhưng tận mắt nhìn thấy mình đứt tay máu chảy đầm đìa thì vẫn có cảm giác khó chịu đè nén trong lòng làm Diệp Sanh không sao thở nổi.
"Huhu...... Đừng mà...... Tha cho tôi đi...... Cầu xin cô...... Đừng giết tôi......"
Bị mất máu, Diệp Sanh cảm thấy đầu óc choáng váng, ý thức dần mất đi, sắc mặt ngày càng tái nhợt, thị lực cũng ngày càng mơ hồ.
Tương Dao nhìn chén sứ, lúc này mới gần nửa chén huyết mà nữ nhân này đã chịu không nổi, cứ tiếp tục như vậy có khi chết thật cũng nên, nàng vội thi pháp bịt kín miệng vết thương để cầm máu.
Diệp Sanh giương mắt, nhìn thấy Tương Dao bưng chén máu tươi lên, uống một hơi cạn sạch, dù việc thấy người uống máu rất chi là khiếp sợ, nhưng lúc này nàng thần chí không rõ, căn bản nói không nên lời.
Tương Dao uống xong liền vận công, ngay sau đó mặt lộ vẻ bối rối, chút máu tươi này hiệu quả ít quá, sau đó lại nhìn về phía Diệp Sanh gần như đã hôn mê.
"Sao yếu đuối thế nhỉ? Mới mất chút máu mà như gần chết tới nơi? Dù gì cũng là tróc yêu sư cơ mà."
Tương Dao bất mãn lầm bầm, mắt lạnh ngồi xổm trước giường, nắm cằm Diệp Sanh, rót vào một chút yêu lực giúp nàng tỉnh táo lại.
"Phế vật, mau tỉnh lại!" Tương Dao lạnh giọng quát.
Đột nhiên Diệp Sanh cảm thấy minh mẫn hơn hẳn, đập vào mắt chính là khuôn mặt lãnh diễm quyết tuyệt của Tương Dao, làm nàng sợ hãi nước mắt bất giác chảy ra.
"Đừng...... Đừng giết tôi......" Diệp Sanh run rẩy môi cầu xin.
"Đương nhiên ta sẽ không giết ngươi," Tương Dao nhếch mép cười dữ tợn, "Ta muốn nhốt ngươi lại, ngày ngày lấy máu ngươi."
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Cô không phải là yêu quái sao? Cô cần máu thì đến kho máu bệnh viện mà lấy, nơi đó muốn máu gì cũng có......" Diệp Sanh vừa khóc lóc vừa giải thích.
"Máu của người khác vô ích với ta, ai bảo ngươi lại kết huyết khế với ta, ta chỉ cần máu của ngươi."
Tương Dao đẩy đầu Diệp Sanh ra, đứng dậy phủi phủi bụi trên người, ghét bỏ nhìn thoáng qua bàn tay mới vừa chạm vào Diệp Sanh như thể mới chạm qua thứ gì dơ bẩn, lại liếc Diệp Sanh một cái mới xoay người rời đi.
Diệp Sanh bất lực nằm trên giường nhìn theo bóng dáng nàng, lòng tràn ngập sợ hãi, nhốt lại ư? Ngày ngày lấy máu sao? Huyết khế?
Sao lại là huyết khế? Dựa theo lời Đồ Sơn Cửu, đã cùng yêu quái kết huyết khế thì chính là chủ nhân của các nàng, bộ dạng tả tơi của mình bây giờ thì giống chủ nhân ở chỗ nào chứ? Trước đây Đồ Sơn Cửu đối đãi mình như tính nô, bây giờ tới phiên con xà yêu này còn quá đáng hơn, rõ ràng là muốn cầm tù mình xem mình như huyết nô!
Dù rằng không cảm thấy đau, miệng vết thương cũng đã khép kín, nhưng nhìn thấy vết máu to trên tay vẫn cảm thấy rợn người, Diệp Sanh vừa khịt mũi, nước mắt lại chảy ra.
Vốn dĩ cho rằng nàng nhặt được cái hồ lô kia là phúc trong họa, bây giờ xem ra, chỉ có tiểu hồ ly là miễn cưỡng xem như phúc tinh, còn con rắn này, căn bản chính là tai tinh!
Diệp Sanh nhịn xuống phẫn hận, cũng may con rắn này chưa lục lấy điện thoại của nàng, việc cấp bách là phải nhanh chóng đào tẩu, nàng vội gọi điện thoại tìm Đồ Sơn Cửu cầu cứu.
Diệp Sanh vất vả lấy điện thoại ra, ấn nửa ngày không có phản ứng...... Đây là, tự động tắt máy sao? Đột nhiên nàng nhớ tới mình vội vã xuống lầu lấy chuyển phát nhanh, chẳng còn bao nhiêu pin, không thể nào, xui xẻo dữ vậy sao! Ông trời muốn tuyệt đường nàng sao?
"Đồ Sơn Cửu...... Chị đang ở đâu...... Mau tới cứu em...... Em sắp chết rồi...... Huhuhu....."
Diệp Sanh ủy khuất, bật khóc lớn lên, mới vừa khóc đã gọi Tương Dao tới, Tương Dao tức giận phá cửa đi vào, trực tiếp bóp chặt hàm dưới Diệp Sanh, buộc nàng ngừng ầm ĩ.
"Ngươi chán sống rồi phải không? Còn khóc nữa ta sẽ giết ngươi!"
Nhìn thấy sự tàn ác trong mắt Tương Dao, Diệp Sanh không dám nói lời nào, chỉ không ngừng rơi xuống những giọt nước mắt to bằng hạt đậu, thấy Diệp Sanh im lặng, Tương Dao mới buông nàng ra.
Nhưng Diệp Sanh không muốn làm huyết nô, sao lại cần máu của nàng chứ...... Chẳng lẽ là vì chuyện kia? Vì khôi phục yêu lực? Nhưng, khôi phục yêu lực đâu phải chỉ có mỗi một cách là hút máu nàng, còn có thể cùng nàng giao hợp cơ mà...... Nếu nàng đoán không sai, Tương Dao cũng như Đồ Sơn Cửu, cũng sử dụng bí thuật âm chuyển dương, bằng không đã sớm bị luyện hóa trong hồ lô.
So với làm huyết nô thì thà làm tính nô còn hơn...... Mặc kệ thế nào, phải giữ mạng mình trước đã!
"Tương Dao......" Diệp Sanh lấy hết can đảm gọi tên nàng.
Tương Dao nghe thấy sửng sốt, ngay sau đó lạnh lùng hỏi, "Ngươi còn muốn nói gì nữa?"
"Lấy máu của tôi, là vì muốn khôi phục yêu lực chứ gì, thế cô...... Có thể đổi phương pháp không?" Diệp Sanh thử thương lượng với nàng.
"Hả?" Tương Dao vừa nghe, cười lạnh một tiếng, âm trầm nói, "Phương pháp khác đương nhiên là có, đó chính là trực tiếp ăn tươi nuốt sống ngươi, bất quá như vậy thì lỗ lắm, ngươi chết rồi ta lấy gì ăn nữa bây giờ, chi bằng nhốt ngươi lại, mỗi ngày lấy máu mới giúp ta khôi phục liên tục được."
Vừa nghe đến ăn tươi nuốt sống, Diệp Sanh liền hoảng hốt, không biết Tương Dao đang nói chơi hay là nói thật, nếu nàng đã có thể mặt không biến sắc lấy máu mình thì nói không chừng thật sự có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn đó!
Diệp Sanh hắng giọng, kiềm nén sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói, "Nếu cô cũng giống như Đồ Sơn Cửu...... Phía dưới mọc ra thứ đồ chơi kia, thì có thể...... Cùng tôi giao hợp...... Hấp thụ tinh nguyên...... Khôi phục yêu lực...... Chỉ cần cô không giết tôi, không cắt tiết tôi...... Tôi nguyện ý...... Cùng cô......"
Tương Dao vừa nghe, đồng tử chấn động, hạ thân loáng thoáng truyền đến một loại cảm giác kỳ dị khiến nàng vừa thẹn vừa giận!