Bạn đang đọc truyện Điệp Ngân của tác giả Nghịch Thiên Mạt Vũ. Khi "nó" thành nàng lại mang tên Ảnh, là "tùy hình chi ảnh", theo như hình với bóng. Chàng ấy là hình bóng gió và cát. Còng nàng chính là bóng của chàng và tuyết.
Hoa thường đỏ rực, giữa gió cát uốn lượn, kéo dài miên man đến cực bắc có cánh đồng đầy tuyết.
Ngón tay lộ ra cũng đủ cảm nhận được cơn lạnh rét buốt chốn xa xôi lại cao vợi này.
Chàng không giữ lại, càng không ngóng trông, chỉ cầm một nhánh song nhu, hướng về mảnh thiên địa khác.
Nửa đời thương nhớ, một đôi cánh tàn, hai bụi hoa nặng, ba giấc mộng hão huyền.
Hóa ra vẫn luôn là thế, chỉ là... Chỉ là nàng vẫn luôn nhìn chàng, nhưng chàng chưa một lần quay đầu lại. Điệp chỉ để lại vết tích vào cái đêm hoa tiếp theo khi chàng từng dừng lại. Thật ra nàng chưa bao giờ bước vào sinh mệnh của chàng. Tựa như... Dừng lại trong tầm nhìn của nàng, dựa cạnh mặt trời, để lại một chữ tựa như dấu vết trên da thịt ửng hồng, cũng chỉ là vì một người khác mà tồn tại.
Nàng là vai chính của câu chuyện này, lại chỉ là vai phụ trong sinh mệnh của chàng, thậm chí... chỉ là một người đứng xem.
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn đừng bỏ lỡ Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60 hay [Xạ Điêu] Đào Hoa Ngọc Tiêu.