Điệp Luyến Vân Phi

Chương 9




Vừa đến trường, Thẩm Lệ Quyên dẫn con gái xuống xe. Điệp Tích đến bên mẹ nói nhỏ: “Mẹ ơi con không thích chú ấy, mẹ cũng phải tránh xa chút nha.” Thẩm Lệ Quyên hiểu ý, mỉm cười nhìn cô: “Được rồi, con gái bảo bối phải đến lớp rồi. Mẹ sẽ nhớ mà.”

Điệp Tích mỉm cười nhìn mẹ, quay đầu đi thẳng vào cổng trường. Bên này Thẩm lệ Quyên nhìn theo con mình với vẻ đầy đăm chiêu, không hiểu sao cô con gái này của mình tại sao có cảm giác xa lạ như vậy.

………….

Vào đến lớp, Điệp Tích theo trí nhớ ngồi vào chỗ như trước kia. Lúc trước khi học tiểu học cô ngồi bàn thứ ba dãy ở giữa, ngồi cạnh cô là một bạn gái dễ thương tên Tưởng Giai Kỳ. Hôm nay có lẽ cô đến sớm nên vẫn chưa thấy bóng dáng Giai Kỳ đâu. Bước vào bàn ngồi xuống, Điệp Tích đã nghe thấy tiếng gọi từ ngoài cửa vọng vào, rồi sau đó một vật thể lao đến ôm cô. Không ai khác đó chính là Tưởng tiểu thư của chúng ta.

-“ Tiểu Điệp à, rốt cuộc cũng đi học rồi nha, tớ thật nhớ cậu.”

-“ Tớ cũng rất nhớ cậu.” Đã lâu rồi không gặp cô bạn này, từ sau sự kiện đó nhiều năm qua cô chưa gặp lại. Giai Kỳ là một người con gái tốt, tuy là con gái của một tập đoàn xuyên quốc gia về thực phẩm nhưng chưa bao giờ có thái độ hách dịch. Lúc học cấp 3 có một chị khóa trên bắt nạt, chính Giai Kỳ đã đứng ra bênh vực cô.

-“ Cậu đã khỏe hẳn rồi à?” Giai Kỳ đưa tay sờ trán cô.

-“ Kỳ Kỳ à, mình thật sự rất khỏe nha.”

-“Ừ vậy tốt quá rồi, à mà hôm nay cô giáo nói sẽ kiểm tra đánh giá năng lực cuối tháng, mình rất lo” vẻ mặt của Kỳ Kỳ lúc này làm cô rất buồn cười.

-“ Mình nghĩ cũng sẽ không khó đâu, đừng lo lắng quá.”

Lúc này chuông vào học reo lên, tất cả học sinh ngồi vào chỗ. Cô giáo chủ nhiệm bước vào, cô nhẹ nhàng nói: “Các em, hôm nay chúng ta sẽ làm bài kiểm tra năng lực cuối tháng, đây là bài kiểm tra định kỳ các em không cần quá lo lắng. Cứ việc làm hết khả năng là được.”

Nói xong, cô mang xấp giấy đề kiểm tra đi xuống. Mọi người nhận đề bắt đầu cắm cúi làm bài. Lúc đầu cô cũng rất nghiêm chỉnh, nhưng khi nhận được đề cô cảm thấy mọi sự nghiêm túc của mình bay đi mất. Đề thi này thật sự quá đơn giản, cô chỉ mất đúng 10 phút để làm xong. Có thể nói là lãng phí thời gian mà, có cơ hội nhất định cùng mẹ thảo luận một chút.

Đúng 60 phút cô giáo thu bài, vì hôm nay chỉ cần phải làm bài kiểm tra nên có thể về sớm. Nhưng hôm nay lại không biết, giờ mẹ không đến đón cô không biết phải làm sao. Giai Kỳ vừa thu dọn đồ đạc vừa quay sang nhìn cô: “ Tiểu Điệp mình thấy đề thi hôm nay tương đối khó nha, tớ làm sai 3 câu. Còn cậu?”.

-“ Mình làm bài tạm được, không biết kết quả thế nào nữa?” Có cảm giác như mình đang gian lận vậy. Cả hai cùng nhau cười nói đi ra cổng trường, chờ một lúc tài xế của Kỳ Kỳ đến đón về. Thấy cô đứng loay quay một chỗ liền nói: “ Tiểu Điệp, lên xe mình nói bác Lưu đưa cậu về.” Thấy vậy cô cũng không từ chối nữa lên xe của Giai Kỳ.

-“ Bác Lưu bác cho cháu đến tòa nhà Công ty mỹ phẩm VERA nha bác.” Cô định sẽ đến công ty tìm mẹ muốn cho bà bất ngờ, cũng như muốn nói về việc cô muốn học nhảy lớp.

-“ Được Điệp tiểu thư, tôi sẽ lái xe đến đó.” Bác Lưu nở nụ cười hiền hậu.

-“ Bác Lưu, gọi cháu là Điệp Tích hay Tiểu Điệp giống như Kỳ Kỳ gọi là được rồi ạ. Kêu tiểu thư cháu thật sự thấy không quen cho lắm”

Nghe Điệp Tích trả lời, bác Lưu không khỏi ngạc nhiên. Một cô bé mới 8, 9 tuổi đã có thể đối đáp lễ độ như vậy thật làm người khác khó hiểu.

-“ Tiểu Điệp, cậu đến đó làm gì vậy?” Giai Kỳ quay mặt sang hỏi cô.

-“ Đó là công ty của mẹ mình, mình đến tìm mẹ”

-“ À…ra là vậy, Tiểu Điệp hôm nào đến nhà mình chơi có được không? Mình có rất nhiều đồ chơi đó nha, mẹ mình cũng nấu ăn siêu ngon luôn đó.”

-“ Được, mình hứa với cậu.”