Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Diệp An

Chương 51




Diệp An rót đầy nước vào gáo dừa, mang về cất trong chỗ trú ẩn xong thì cầm đoản đao vọt nhọn một cuống lá dừa, nửa trên dùng vỏ cây đầy sẹo quấn lại, rồi dùng nửa thanh đao bị gãy cột lại bên trên bằng gân cá, chế thành một cây giáo đơn giản.
Chuẩn bị xong, cậu ra hiệu linh dương có thể rời đi.
Màn đêm sắp buông xuống, trong đàn linh dương còn có con non, tiếp tục ở lại đây cũng không an toàn.
Cảm nhận được ý tốt của Diệp An, linh dương đực lắc cổ mấy cái, cọ mũi lên người cậu, rồi xoay đầu dẫn bầy linh dương rời khỏi, biến mất khỏi tầm nhìn của cậu.
Nhìn đàn linh dương đã khuất bóng, Diệp An mau chóng vực dậy tinh thần, cầm đoản đao, giáo và dây thừng được chế từ vỏ cây, nhân lúc thú biến dị còn chưa tới hết thì lẹ làng núp kỹ dưới thác nước.
Tình cờ là dưới dòng nước chảy xiết có một tảng đá lớn, phần lộ ra trên mặt nước có hình tam giác, nửa còn lại chìm trong đầm nước, bề mặt phủ đầy rêu, còn có cả ốc biến dị bám trên đó, vừa hay che khuất được cơ thể cậu.
Ra đằng sau tảng đá, Diệp An cột dây thừng mấy vòng quanh eo, đặt ngọn giáo lên trên tảng đá, tay phải cầm chắc đoản đao, ngâm nửa chân trong nước, cẩn thận cúi mình, thu cảm xúc lại, tựa hết người lên tảng đá như thể đã hòa thành một với nó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời dần dần lặn về hướng tây, bên dưới thác nước không còn nóng hầm hập như ban ngày nữa.
Bên bờ đầm nước dần ồn ào hẳn lên.
Tới đầu tiên là một bầy cheo cheo, loài thú này trông giống như hươu, nhưng kích cỡ không lớn hơn chuột đất là bao, là mục tiêu săn mồi của đa số các loài thú biến dị.
Để tăng cơ hội sống sót, cheo cheo chủ yếu sẽ di chuyển theo bầy nhằm tận dụng ưu thế số lượng trước các loài săn mồi. Nếu sử dụng đúng cách, thậm chí nếu may mắn đụng phải những kẻ săn mồi không có kinh nghiệm, có khi còn có thể phản công lại, thưởng thức được một bữa ăn ngon.
Vì quanh cô đảo không có cheo cheo, nên đây là lần đầu tiên Diệp An trông thấy loài dị thú nhỏ cỡ này. Hồi trước có nghe Linh Lan kể, loài thú biến dị này không thể dùng làm thuốc, nhưng mùi vị của nó khá là ngon.
Diệp An thò mắt ra khỏi tảng đá, quan sát từng hành động của bầy cheo cheo.
Con cheo cheo đầu đàn đi tới cạnh đầm nước nhưng lại không vội uống, mà nó quan sát xung quanh trước, rồi bỗng kêu to.
Diệp An tưởng nó đã phát hiện ra mình, thầm căng thẳng trong lòng, đang định cầm giáo lên ra tay, thì đột nhiên trông thấy một gò đất nhô lên khỏi bãi cát cách đó không xa, có gần trăm con cheo cheo chui ra khỏi cát, những con mạnh nhất thì đứng thành từng nhóm canh gác, mấy con còn lại thì ồ ạt chạy tới bờ đầm uống nước, không quên ngâm ướt móng trước và cổ giống như bầy sẻ.
Sau bầy cheo cheo, mấy con cáo và sói lần lượt xuất hiện bên bờ đầm, Diệp An thấy có cả đàn ngựa hoang với đủ các kích cỡ, tốc độ chạy kinh người, tiếng vó ngựa vang lên như sấm.
Sau khi bầy ngựa tới nơi, con đầu đầu hí dài rồi đứng thẳng người, rồi giẫm mạnh hai vó xuống đất làm kinh hãi mấy con thú nhỏ đang uống nước bên bờ sông. Chúng rối rít chạy trốn, phá hỏng kế hoạch đi săn của cậu.
Đám ngựa hoang không có mối nguy hiểm đằng sau tảng đá nên đuổi mấy con thú nhỏ đang chiếm lấy đầm nước, rồi từng tốp cúi đầu uống nước. Khi cổ chúng cúi xuống, lớp lông bờm mềm mại mượt mà rủ xuống theo, rồi bồng bềnh trên mặt nước, tạo thành ánh sáng lấp lánh giữa làn nước.
Bỗng, con ngựa đầu đàn khựng lại, những con trong bầy cũng vội vã ngẩng đầu lên, cùng nhìn về phía bóng đêm.
Diệp An vô thức nắm chặt ngọn giáo, vừa nãy, chỉ trong nháy mắt, cậu cảm giác được cảm xúc của bầy ngựa hoang, cảnh giác, thận trọng, nguy hiểm. Còn chưa đợi cậu đồng hóa sâu thêm, một đám bụi bỗng bốc lên từ đằng xa, từng cái bóng khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Phía chân trời, có một bầy thú khổng lồ đang lao tới đây.
Trong đàn có hơn hai mươi con tê giác, ngoài ra còn có một con trâu nặng gần một tấn, khi chạy thổi tung bụi cát, trông qua như mấy tòa núi nhỏ.
Bầy thú dẫn đầu là mấy con chim to trông rất kỳ lạ, kích cỡ như đà điểu, vẻ ngoài thì lại giống con chim bút chì*, mấy cọng lông sau gáy lắc lư theo bước chạy của nó, rồi bung xòe ra như là một chiếc quạt xinh đẹp.
*nguyên văn là duyên bút điểu (铅笔鸟), cái này tui tìm hoài không ra, chỉ ra được kiểu chim được vẽ bằng bút chì, nên thôi tạm để vậy đi, bạn nào tìm được con này thì hú tui nhé để tui sửa huhu
Chim biến dị không thể bay, đành dang cánh ra, giạng hai cái đùi cường tráng chạy băng băng.
Trông thấy thác nước, chim biến dị kêu to, cả đàn tăng tốc khiến bầy ngựa hoang hốt hoảng, cảm xúc thù địch và cảnh giác quét qua đầu Diệp An càng rõ rệt hơn.
Khi quần thể thú đó cách đầm nước chưa tới mười mét, Diệp An ngạc nhiên khi thấy có vài đàn voi theo sau tê giác và trâu.
Thấy mấy con thú to tướng này, Diệp An đành phải từ bỏ kế hoạch đi săn, chỉ mong sao bọn chúng uống nước xong thì đi lẹ lẹ giùm, đừng có kéo cậu vô rắc rối lần nữa.
Tê giác chạy tới đầm nước đầu tiên, bèn tận dụng sức lực và cơ thể mạnh mẽ của chúng đuổi bầy ngựa hoang đi, chiếm vị trí tốt nhất bên bờ đầm.
Đàn trâu chậm hơn một bước, không đoạt chỗ với tê giác mà lần lượt lội xuống nước, cố gắng ngâm hết cơ thể trong nước, chỉ lộ mắt mũi.
Diện tích đầm nước không lớn để chứa hết toàn bộ bầy trầu, vì tranh chỗ mà chúng bắt đầu tấn công nhau, hai con cường tráng nhất đánh nhau, làm nước mau chóng trở nên đỏ quạch, nước trong đầm cũng đục ngầu.
Thú biến dị gần đó bị mùi máu hấp dẫn, chăm chú quan sát hai con trâu đấu nhau, cẩn trọng không tiến lên.
Diệp An tựa đằng sau tảng đá, thử đồng hóa một con chim biến dị, quá trình thuận lợi vô cùng. Sau đó mới ngộ ra mấy con chim này rõ ràng là đang muốn chơi trò ngư ông đắc lợi đây mà.
Vì có khả năng tìm được nguồn nước, nên trong lúc đồng hành cùng các bầy thú khác, chúng đã làm mấy việc tương tự thế này rồi. Thậm chí chúng còn cố tình gây hỗn loạn, kích động bầy thú tranh chấp để kiếm ăn.
Trừ mãng xà và sói biến dị, cho đến tận bây giờ thì mấy con chim biến dị này là chủng loài có tư duy phức tạp nhất mà Diệp An gặp phải, khác hẳn các loài thú biến dị khác.
Sau khi hiểu rõ chim biến dị, Diệp An vốn đang định đồng hóa một con tê giác thì bị voi biến dị ngắt ngang.
Một con voi cái đập tai, dẫn bốn con voi cái khác, dang rộng bốn cái chân thô to như cột đá, xông về phía đầm nước, cuộn vòi lại kêu to, đuổi tê giác trên bờ và đàn trâu dưới nước đi.
Bầy tê giác và trâu nhiều gấp mấy lần voi biến dị nên không chịu lùi lại, ba bên nảy sinh mâu thuẫn, tạo thành một trận hỗn chiến. Mấy loài thú biến dị khác không dám tới gần, kể cả chim biến dị còn đang muốn hôi của.
Diệp An cũng thở nhẹ, cẩn thận giấu mình đằng sau tảng đá, mong sao không bị phát hiện.
Xui cái là, thần may mắn cũng không muốn giúp cậu.
Xung đột leo thang, bên bờ sông, mười mấy con tê giác đoàn kết lại tấn công hai con voi biến dị.
Dưới nước, đàn trâu tận dụng ưu thế sẵn có, bao vây ba con voi biến dị khác, giơ cặp sừng bén ngọt đâm rách vòi và chân trước của chúng khiến chúng tức giận khôn cùng, tiếng voi kêu to chói tới mức gần như muốn thủng màng nhĩ Diệp An.
Xung đột tiếp diễn càng lúc càng ác liệt, hai bên đánh nhau dần di chuyển về phía tảng đá.
Diệp An căng thẳng không thôi, tay siết chặt ngọn giáo, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Bầy thú biến dị đang trong trạng thái phẫn nộ, cảm xúc toàn là hung tàn và khát khao muốn chém giết, một hay hai con còn được, nhưng trước mặt cậu có tận hơn hai mươi con voi và trâu biến dị, cậu không chắc mình có thể tránh không bị chút ảnh hưởng nào.
Một tiếng rầm vang lên, một con voi biến dị bị trâu đẩy lùi lại cho đến khi đụng phải tảng đá, đập vỡ phần đá lộ thiên trên mặt nước, để lộ mặt cắt bằng phẳng.
Đá vụn văng tung tóe, Diệp An theo bản năng lùi lại né đi, nên không chú ý mặt cắt trên tảng đá không giống như được hình thành từ tự nhiên mà trông như được mài nhân tạo, kể cả tảng đá nhọn hình tam giác cũng không phải một thể, mà là được xây nên.
Giữa sóng nước dập dờn, từng mảng rêu lớn bong ra khỏi tảng đá, để lộ những ký hiệu ẩn giấu bên dưới, gần như trông y chang với ký hiệu cậu phát hiện trong hang động dưới lòng đất.
Voi biến dị và trâu cũng không ngờ có người núp sau tảng đá. Nhưng vì đang bị cảm xúc phẫn nộ điều khiển, chúng chẳng những không dừng lại mà còn tiếp tục lao vào nhau tới khi nào một bên ngã xuống mới thôi.
Trận chiến này không hẳn đều vì nguồn nước.
Kể từ mùa khô tới nay, voi biến dị và trâu khó mà kiếm đủ thực vật biến dị, muốn ăn no thì đánh nhau là chuyện rất đỗi bình thường.
Đối với chúng, đừng nói là mấy con thú nhỏ như chuột đất và cheo cheo, linh dương biến dị và ngựa hoang bình thường cũng khó mà lấp đầy bụng, chỉ có thú biến dị có kích cỡ tương đương mới là mục tiêu thích hợp nhất, giết được một con là có thể giúp cả đàn no bụng.
Diệp An đứng chết trân tại chỗ, tay cầm giáo và đoản đao, câm nín chẳng biết nên làm gì luôn.
Từ lúc đến thế giới này, hiếm khi cậu được tận hưởng giây phút yên bình, cơ hồ từng giây từng phút luôn phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Vậy nên khi đụng phải tình cảnh này, cậu cũng đã sẵn sàng liều mạng, ai mà có ngờ, trâu voi đánh nhau, chẳng thèm để mắt đến ruồi muỗi là cậu đây.
Nhân lúc hai bên đánh nhau túi bụi, Diệp An cẩn thận lùi lại, lẹ làng thoát khỏi chiến trường.
Đường đằng trước bị cản, Diệp An đành trèo lên dọc theo vách núi. Khi leo tới một chỗ cách thác nước khoảng hai mét, cậu tìm thấy một mỏm đá nhô ra, ngồi lên đó, gập chân, vòng tay ôm chân, đợi cả đám thú biến dị đánh cho xong.
Sống chết là chuyện thường tình ở thế giới này, gần như xảy ra từng giây từng phút.
Tê giác trên bờ không địch lại voi biến dị, có ba con lần lượt bị giết chết. Mà bầy voi cũng không được lợi gì, thương tích đầy mình, máu chảy đầm đìa. Có mấy vết thương sâu đến tận xương, da thịt bị xé toạc rơi từng mảng lớn.
Tê giác chết nằm trên mặt đất, con nào còn sống thì vẫn đang đối đầu với voi biến dị, nhưng chúng không còn kiên định như khi nãy nữa, rõ ràng là có ý rút lui.
Nhưng mấy con voi biến dị ở trong nước lại hoàn toàn gặp bất lợi, dù chúng có sức chiến đấu vượt xa bất kỳ con trâu này thì cũng không thể đối phó khi bị cả đàn trâu bao vây tấn công. Con voi bị đẩy đụng phải tảng đá đã bị thương nặng, loạng choạng muốn ngã.
Đúng lúc này, tiếng động cơ đột nhiên rền vang, theo sau đó là mấy ánh đèn xe chói mắt.
Diệp An tức khắc ghé sát người vào vách đá, cúi thấp mình đặng núp kỹ hơn, sợ bị ánh đèn xe quét qua.
"Thủ lĩnh, giờ ra tay chưa?" Bên trong xe cải tạo, Jason thả tay lái, quay đầu hỏi Tiêu Môn.
Cả đường đuổi theo bầy thú, cuối cùng bọn họ cũng tìm được nguồn nước. Nhưng không ngờ là còn chưa đợi cả đám ra tay, mấy con thú biến dị này đã tự loạn trận tuyến trước rồi.
Nhìn con tê giác nằm trong vũng máu, giọng nói Jason có hơi vội vã: "Thủ lĩnh, còn phải chờ bao lâu nữa?"
Một khi đánh nhau xong, mấy con thú biến dị chết rồi sẽ bị ăn ngay tức khắc, kể cả tê giác. Nếu không mau ra tay thì tới lúc xác nó bị xé nát vụn, mọi công sức của bọn họ cả đoạn đường này đều đổ bể.
Tiêu Môn đẩy cửa xe ra, ra lệnh cho cả đội: "Ra tay!"
Mấy thợ săn hào hứng la lên, chỉnh đèn xe tới mức sáng nhất hòng dùng ánh sáng làm chói mắt thú biến dị, rồi cầm dây thừng và vũ khí tiện tay nhất, đạp mạnh chân ga, lao tới chỗ thú biến dị đang đứng khựng giữa ánh đèn chiếu.
Tiêu Môn không hành động cùng mọi người mà một tay siết trường đao, ngẩng đầu nhìn về phía thác nước, chính xác bắt được vị trí của Diệp An.
Cảnh này hình như quen quen.
Diệp An biết đã bị phát hiện rồi, bèn không trốn nữa, từ từ đứng dậy, bước ra khỏi bóng tối.
Sau khi thấy rõ nhau, Diệp An thầm cảnh giác trong lòng, chuẩn bị sẵn sàng nếu có gì bất thường sẽ đồng hóa thú biến dị ngay. Cậu không chắc mình có thể điều khiển mấy con thú đồ sộ này không, nhưng nếu là kích thích sâu hơn bản năng khát máu và dục vọng chiến đấu của chúng, để chúng hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ thì không có vấn đề gì.
Tiêu Môn rõ ràng hơi ngạc nhiên, chỗ này không còn thuộc phạm vi vùng châu thổ nữa, anh không ngờ là Diệp An sẽ rời khỏi cô đảo, xuất hiện tại thác nước sông ngầm này.