Diệp An

Chương 4: 4: Đêm Tuyết





Lần đầu tiên Diệp An rất cảm ơn cơn bão tuyết.
Tuyết rơi cả ngày lẫn đêm, trần phòng xe bị bao phủ, trước cửa xe cũng bị lấp kín.

Cộng thêm trước kia cậu không có đủ vật liệu nên chỉ sửa được thùng xe, đầu xe vẫn trong trạng thái rách nát, nhìn từ bên ngoài, tuyệt đối không nghĩ được bên trong lại có người.

Tiếng chó sủa và tiếng động cơ càng lúc càng gần, Diệp An nhanh chóng tắt bếp lò, chặn hai cục đá trước cửa, nắm chặt cành cây phòng thân, im lặng dựa đằng sau cửa.

Xuyên qua khe hở kim loại, cậu căng thẳng nhìn bên ngoài, cố gắng hạ thấp hơi thở, không dám phát ra âm thanh gì, mong mỏi người tới chỉ ghé qua, sẽ không phát hiện ra mình.

Hành động như vậy trong đêm tuyết, còn ngược gió đạp tuyết tiến sâu vào trong đồng tuyết, khả năng cao chỉ có thể là thợ săn.

Từng suýt phải bỏ mạng, Diệp An không hề muốn đối mặt với bọn họ.

Nhưng cậu cũng biết, dựa vào tình hình trước mắt, bản thân không còn quyền lựa chọn nữa.

Cơ hội giữ mạng duy nhất chính là trông mong người đến có mục tiêu khác, sẽ không dừng lại trên đường, càng không để ý đến chỗ trú ẩn đơn sơ này.

Chó săn phóng đến quanh phòng xe, dương như bị mất manh mối, bắt đầu đi vòng khắp nơi, điên cuồng sủa.

"A Thắng, xuống nhìn thử." Thiên Giai ngồi trong xe, vốn tâm trạng đã không tốt, thấy biểu hiện này của chó săn, đột nhiên sinh lòng bất mãn và cáu gắt, trong lòng như bốc lên một ngọn lửa, ả muốn giết người.

A Thắng không dám cãi, mặc cho gió tuyết thổi lớn, còn là giữa đêm, rời khỏi xe trượt tuyết đồng nghĩa là không còn được bảo vệ, gã vẫn đẩy cửa xe bước xuống.

Áo da dày chắc ngăn lại gió lạnh, mặt và tay lộ ra bên ngoài áo chỉ trong chớp mắt đã bị đông lạnh đến xanh mét.

"Dừng, quay về!"
A Thắng đặt ngón tay lên mép môi, huýt một tiếng thật to, cố gắng trấn an hai con chó săn.

Phương pháp thường dùng giờ mất tác dụng, chó săn chẳng những không ngừng, trái lại sủa càng to hơn.

Điều này khiến sắc mặt gã xanh lại càng xanh, tức giận mắng sảng, lấy xích ra, chính xác tròng vào cổ chó săn, định mạnh tay kéo chúng nó trở lại.

Cửa xe mở ra lần nữa, một tên đàn ông có vóc người không khác gã lắm, cơ bắp cường tráng hơn gã bước xuống tiến lại gần, trào phúng nói: "Được không đó, làm lỡ chuyện của tiểu thư Thiên Giai, mày chịu trách nhiệm nổi không đây?"
"Câm miệng!" A Thắng quát lên, hai tay ra sức, cơ bắp trên cánh tay gồng lên, cổ nổi gân xanh, liều mạng dùng sức tóm hai con chó săn trở về bên người.

Nhìn cảnh tượng này, tên đàn ông không cam lòng bĩu môi, nhưng cũng không khiêu khích nữa.

Chó săn bị A Thắng chế ngự, không chạy qua lại nữa, A Thắng đứng giữa trời tuyết, đưa mắt nhìn quanh.


Rừng thông, gò tuyết, phòng xe vứt đi đều thu hết vào trong tầm mắt.

Trong phòng xe, tim Diệp An đập như nổi trống, tai ù lên, cậu có thể nghe rõ được tiếng tim mình đập, cũng nghe được hơi thở của mình vì căng thẳng mà trở nên nặng nề.

Sau cùng, A Thắng không nhìn nữa, có vẻ như không phát hiện trong phòng xe có người.

Trên đồng tuyết có rất nhiều xe bị hỏng, cũng có không ít kiến trúc bị sụp đổ, đều bị tuyết trắng bao phủ, chẳng có giá trị gì.

Cái phòng xe rách bươm này đương nhiên cũng không khiến gã lưu tâm.

"Tiểu thư Thiên Giai, gió tuyết quá lớn, chó săn không tìm được manh mối." A Thắng trở lại cạnh xe, báo cáo đúng sự thật cho Thiên Giai, "Đêm tuyết thế này sẽ có đàn sói lớn qua lại, vì cân nhắc an toàn, thuộc hạ xin..."
Không đợi gã nói hết, đã bị Thiên Giai cắt ngang.

"Có sói? Rất tốt!" Thiên Giai cười hưng phấn, "A Thắng, kêu chó săn tìm đàn sói!"
A Thắng sắc mặt thay đổi.

Đêm khuya thế này đi tìm đàn sói, lỡ như gặp được một bầy có hình thể lớn, chỉ với mấy người bọn họ khó mà thoát thân an toàn.

"Tiểu thư Thiên Giai..."
"Đừng để ta nói lần thứ hai!" Thiên Giai lạnh lùng nói, "Mày mà cãi lời lời ta, đợi quay lại thành, ta sẽ nói anh trai ta xé mày thành mảnh nhỏ, đút cho chó săn mày nuôi ăn!"
"Dạ!" A Thắng không dám nói lại, cúi đầu, mu bàn tay siết chặt dây xích nổi rõ gân xanh, đủ thấy gã phẫn nộ thế nào.

"Đi."
Thiên Giai vừa ra lệnh, đội ngũ lập tức chuẩn bị đi tiếp.

Tên đàn ông bước xuống theo A Thắng khi nãy bẩm báo Thiên Giai, nói cái phòng xe vứt đi đó hình như có chút không đúng.

"Chó săn điên cuồng chạy xung quanh đó, có khi bên trong có giấu thú biến dị."
Thiên Giai vốn muốn phản đối, không định lãng phí thời gian, nhưng tên đàn ông nói rằng sau khi bắt được thú biến dị lạc đàn, có thể dùng máu thịt của nó hấp dẫn bầy sói, đỡ phải phiền phức đi tìm, thành công gợi lên hứng thú cho ả.

"Đức Nam, mày và A Thắng cùng qua đó đi." Thiên Giai ra lệnh.

Tên đàn ông kinh ngạc.

Hắn quả thật muốn lấy lòng Thiên Giai, nhưng không ngờ chuyện lại rơi xuống đầu mình.

A Thắng cười lạnh một tiếng, cầm lấy một cái xẻng sắc bén, tháo xích cho cho săn.


Hai con chó săn màu đen nghe theo mệnh lệnh, nhanh như chớp lao về phía phòng xe.

Nhìn đến chó săn vọt tới, Diệp An biết may mắn không đến với mình rồi.

Nhưng cậu không còn đường trốn, chỉ có thể liều mạng chống lấy cửa, dù trong lòng biết rõ chuyện này chỉ tốn công vô ích mà thôi.

"Thực sự có đồ!"
Đức Nam theo sau A Thắng, đào lớp tuyết động trước cửa, nhấc chân đạp mạnh.

Sức lực hắn rất lớn, có thể ngang với một con gấu nâu.

Đá không xong thì dùng cơ thể đâm, sau vài lần, cửa xe bị đâm đến mức biến dạng.

Theo khe hở cửa xe, chó săn ngửi được mùi hương, sủa càng lớn hơn.

Cuối cùng, một tiếng ầm vàng lên, cửa kim loại môn bị đâm thủng, Diệp An và mấy cục đá chèn phía sau cửa cùng bị bay ngược ra.

Nhìn thấy cảnh tượng sau cánh cửa, A Thắng không nói lời nào, ra lệnh chó săn phóng lên cắn xé, đồng thời vung dây thừng, tròng cổ Diệp An như tròng cổ dã thú, lôi cậu từ sau cánh cửa ra bên ngoài.

Diệp An bị chó săn cắn bắp chân, trên cánh tay lại có vết thương, hoàn toàn không phải đối thủ của hai gã đàn ông cường tráng.

Lúc bị kéo ra khỏi phòng xe, miệng vết thương nứt toạc, để lại trên mặt tuyết một vệt máu kéo dài.

"Lại là một con chó hoang."
Nhìn Diệp An bị kéo tới trước mặt, vẻ mặt Thiên Giai ghé bỏ nhìn, nhấc chân dẫm lên đầu Diệp An, không ngừng ra sức, khiến miệng mũi cậu bị vùi trong tuyết, gần như không thể thở được.

"Chó hoang cũng có tác dụng." Đức Nam lấy lòng nói.

Dù sao thì sói hoang không biết phân biệt đâu là người đâu là dẫ thú, chỉ cần có máu thịt, chúng đều thích cả.

"Cũng được, vậy dùng nó thay cho thú biến dị đi.

Đức Nam, chặt hết tay chân nó, dùng dây thừng cột phía sau xe."
"Dạ!"
Đức Nam cầm xẻng, dùng cạnh xẻng sắc bén nhắm chuẩn cùi chỏ Diệp An.


Nhìn hành động nhanh nhẹn này, rõ ràng là đã từng làm qua nhiều lần.

Bên cạnh xe trượt tuyết, nhìn thấy Diệp An sắp bị chém đứt cánh tay, Minh Phương hung hăng cắn môi dưới.

Dù không thấy rõ diện mạo Diệp An, cô vẫn có thể khẳng định người này còn rất trẻ.

Chuyện này khiến cô nhớ đến em trai mình, là người thân duy nhất đã từng cùng nương tựa nhau mà sống, cuối cùng lại oan uổng mà chết.

Diệp An sẽ không ngồi chờ chết.

Cậu biết mình không phải đối thủ của những người này, nhưng dù có chết, cũng không thể bị chết oan uổng như vậy, thế nào cũng phải kéo theo một kẻ chết chung mới được!
Ngay khoảnh khắc cái xẻng đâm xuống, Diệp An liều mạng vung đứt miếng thịt đang bị chó săn cắn, hai chân giãy dụa, xoay người tránh thoát, khiến cho Đức Nam bị hụt tay.

Thừa dịp tên đó không kịp phản ứng, cậu vung cục đá chộp được lên, hung ác đập gãy cẳng chân hắn.

"A!" Đức Nam đau đớn gào lên, ngay lúc khom lưng, bị Diệp An cướp cái xẻng, thuận thế vẽ một đường, cắt đứt yết hầu hắn ngay tại chỗ.

Máu nóng phun khắp nơi, Đức Nam che cổ, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn đau đớn, duỗi tay muốn bắt Diệp An, nhưng lại bị cậu bổ thêm một nhát, đứt hơi ngã trên mặt đất.

Biến cố xảy ra quá nhanh, A Thắng và mấy gã đàn ông còn lại mới kịp phải ứng, cùng nhào lên muốn bắt Diệp An lại.

Mặc cho lưỡi đao quét qua sau lưng, nắm tay đấm lên trên người, Diệp An đỏ ngầu hai mắt, giơ xẻng chém mạnh về phía Thiên Giai cách đó không xa.

"Dừng tay!" A Thắng kinh hoàng rống to, giơ xẻng muốn cắt đứt hai tay Diệp An.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Minh Phương đột nhiên xông lên, dao găm sắc bén trượt khỏi tay áo, rẽ gió vung lên, chuẩn xác rạch ngang cổ của hai gã đàn ông.

Lần này Thiên Giai mang theo sáu người, Đức Nam ở chết trong tay Diệp An, hai người chết trong tay Minh Phương, chỉ trong chớp mắt, người bên cạnh Thiên Giai chỉ còn lại A Thắng cùng hai người Milson.

"Minh Phương, mày dám phản bội ta!"
Diệp An bị A Thắng ngăn cản, Thiên Giai tránh được một đòn trí mạng, quăng roi da trong tay đi, rút dao găm bên hông ra, hung tàn nói: "Ta muốn xé vụn mày đút cho chó hoang ăn!"
Nghe được lời Thiên Giai, vẻ mặt Minh Phương trong chớp mắt trở nên dữ tợn, bất chấp tất cả xông về phía Thiên Giai, phẫn nộ nói: "Là mày giết em trai tao! Chỉ vì em ấy không chịu làm chó cho mày, mày liền chém đứt tay chân em ấy, quăng cho dã thú ăn tươi em ấy! Tao muốn mày cũng phải nếm thử cảm giác này, tao muốn mày chết!"
Minh Phương bất chấp mọi thứ, mặc cho quyền cước của Milson đấm đá trên người, kiên cường nuốt mùi máu tanh ngọt trong cổ họng xuống, đôi tay đan nhau chém đứt cổ đối phương.

Lướt qua xác Milson, như một con sói nhào tới mục tiêu.

Thiên Giai không tránh, cầm ngược dao găm, đỡ lấy lưỡi dao của Minh Phương.

Diệp An vung xẻng bức lui A Thắng, xoay người chạy về phía rừng thông.

A Thắng hạ lệnh cho chó săn đuổi theo, xoay người nhào tới Minh Phương, định cứu Thiên Giai.

"Đi bắt con chó hoang kia!" Thiên Giai hung bạo nói, "Xé nát nó! Tự ta có thể giải quyết ả đê tiện này!"
Xác định Thiên Giai tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, A Thắng nghe lệnh chạy đi, đuổi theo Diệp An đến ven bìa rừng thông.


Lúc đó, Diệp An đang cắt đứt cổ chó săn, ném chúng dưới tàng cây.

Nhìn thấy cảnh này, A Thắng giận điên lên, Diệp An thì lại xoay người, gương mặt lộ ra nét cười kỳ quái, máu tươi nổi bật lên trông có vẻ quỷ dị đáng sợ.

Mùi máu tươi của chó săn phiêu tán trong gió, trong rừng truyền đến tiếng vang sột soạt.

Những điểm sáng màu lục u ám xuất hiện dưới tán cây, tập trung vào xác chó săn dưới tàng cây, âm thanh chói tai vang vọng trong gió, kết thành một mảng lớn.

A Thắng trợn to hai mắt, nhìn đến lượng lớn sóc biến dị bò xuống dọc theo thân cây, rất mau đã phân hết thịt chó săn.

Sau đó chạy về phía Diệp An, trong tiếng kêu của một con sóc đỏ, đàn sóc tựa như thủy triều tách ra, vòng qua hai chân cậu, lao thẳng về phía gã.

"Quái vật, biến dị giả!" A Thắng hoảng sợ kêu to, liều mạng lùi lại, xoay người muốn chạy.

Sóc đỏ lại kêu thêm một tiếng, cả bầy tăng tốc, mở rộng vây bắt A Thắng, như hồng thủy nuốt chửng gã.

Cạnh xe trượt tuyết, Minh Phương và Thiên Giai đang giằng co.

Thân thủ Thiên Giai không bằng Minh Phương, người sau lại mới bị thương, sức lực hai bên ngang nhau, trên mặt, cổ và bả vai đều có vết dao.

Trên tuyết truyền đến tiếng vang.

Cho rằng A Thắng trở về, Thiên Giai độc ác cười, đang định mở miệng, thấy rõ người đến là ai, sắc mặt lập tức thay đổi.

Diệp An lao tới, khi đến gần tốc độ nhanh hơn, giơ xẻng lên, chém trúng vai phải Thiên Giai.

Cùng lúc khi ả kêu la thảm thiết, thì đạp đầu gối ả, bắt ả quỳ rạp trên mặt tuyết.

Theo sau Diệp An, đàn sóc men theo mùi máu tanh bao phủ lấy mấy gã đàn ông ngã nằm trên mặt đất, sau đó chạy về phía Thiên Giai và Minh Phương vây lại.

Diệp An một kích đắc thủ, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tránh xa xe trượt tuyết.

Minh Phương do dự hai giây, chạy theo sau cậu, để lại một mình Thiên Giai quỳ trên tuyết, đối mặt bầy sóc đang vọt tới, tức giận mắng chửi, rồi cầu xin, nhưng đều vô dụng.

Ả vươn tay bò về phía trước, nhưng cản bản địch lại tốc độ của bầy sóc, rất nhanh đã bị bao phủ cắn nuốt, cuối cùng không còn chút tiếng động nào.

Mùi máu tươi bị gió thổi tan, sau khi đàn sóc lui đi, cạnh xe trượt tuyết đến cả mẩu xương cũng không còn.

Diệp An xoay người, nắm chặt xẻng, cảnh giác cô gái chạy theo sau mình.

Nhận ra cậu đang đề phòng, Minh Phương dừng chân, đang định mở miệng, máu tươi đỏ thẫm đột nhiên trào ra khỏi miệng, không thể ngăn lại.

Vừa nãy lúc đánh nhau, cô bị trúng quyền cước ở bụng và ngực, kiên trì chống đỡ tới bây giờ, cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa, mềm oặt té ngã trên đất..