Điên

Chương 9: Bắt gặp




Mấy tiếng sau An An mới rời khỏi phòng Lương Cảnh Phàm.

Sáng sớm đông người, An An còn chưa có gan ngủ trong phòng anh ta tới tận hừng đông, xong chuyện bèn lặng lẽ bỏ đi.

Mười một giờ đêm, cứ ngỡ sẽ không có ai ra ngoài, lúc rời phòng cô cũng đã để ý, mới dám mở cửa, rồi khép lại, xoay người, sau đó... đụng phải người quen.

Tập Mặc Nhiên vừa trở về phòng, anh mặc đồ thường ngày, nghe thấy tiếng cửa mở, bèn vô thức liếc nhìn, đúng lúc chạm mắt với An An. Hành lang tĩnh lặng, ngọn đèn cam toả ánh sáng trên đầu, hắt bóng mờ xuống mặt, khiến cho ánh mắt thờ ơ vốn có của Tập Mặc Nhiên chợt ẩn hiện nét thâm trầm.

Đột nhiên đụng phải người quen, An An vốn đang chột dạ, liền càng xấu hổ thêm, cô bèn phủ đầu trước, cao giọng hỏi: "Bác sỹ Tập cũng ở tầng này à?"

Cô nhớ phòng ở của diễn viên và nhân viên không giống nhau.

Câu hỏi này có vẻ lẫn ý nghi ngờ dò hỏi, Tập Mặc Nhiên cười điềm đạm, tỏ vẻ chẳng bận tâm: "Không phải thì sao lại đứng ở đây, tôi không ngờ cô giáo An vẫn chưa ngủ đấy."

"...Những người nghiên cứu tâm lý như anh, có phải lúc nói chuyện đều quái gở thế không?" An An đang chột dạ, nghe vậy bèn bực bội. Anh ta như thể muốn nói, tôi trùng hợp ra ngoài, đụng phải cô giáo An nửa đêm nửa hôm chui ra khỏi phòng người khác, không phải cố tình cắm chốt ở đây.

Tập Mặc Nhiên ngây ra giây lát, lập tức nở nụ cười, đáp nghiêm túc: "Tất nhiên là không, trừ khi đối phương tỏ thái độ thù địch quá rõ."

An An đúng là quá khí thế, quá sắc bén, bị anh ta chê bai bèn tức nghẹn họng, nuốt không được, nhổ không xong.

An An tức tới nỗi đứng im không nhúc nhích, Tập Mặc Nhiên tiến tới, cô mới nhìn thấy anh ta xách một chiếc túi to, bên trong là rau cỏ.

"Cô giáo An định ra ngoài à?"

Tập Mặc Nhiên cất giọng trong trẻo, ôn hoà, An An nghe vậy liền thầm hiểu: hoá ra anh ta không biết cô ở phòng nào!

"Ừ, có việc cần ra ngoài chút." Cô dịu đi nhiều, không bận tâm tới câu nói ban nãy của anh ta nữa.

Tập Mặc Nhiên gật đầu tỏ ý đã biết, thấy cô dợm bước, bèn nói: "Vậy phiền cô giáo An trả lại hộp cơm cho tôi trước rồi hẵng ra ngoài."

An An vừa bước một chân lên liền cứng người lại, Tập Mặc Nhiên thấy cô trợn mắt nhìn mình thì nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"

Sao lại không có chuyện gì chứ? Hộp cơm ở trong phòng lão nương, bây giờ mà đi lấy cho anh thì chẳng phải lộ tẩy à! Anh đang chọc tôi có phải không? Phải không hả!

Từ khi bắt gặp Tập Mặc Nhiên, nói đi nói lại, cô đều rơi vào thế bất lợi, giờ còn bị anh ta ép tới nông nỗi phải thừa nhận việc lén lút đi đêm này... An An vốn luôn phóng khoáng, nhất thời không chịu nổi, định mặc anh ta vô ý hay cố ý, toan thốt câu "Bây giờ bà đây không rảnh!".

Nhưng đang đêm hôm mà nói vậy thật không hay cho lắm, huống chi chuyện Tập Mặc Nhiên bắt gặp cô rời phòng Lương Cảnh Phàm lúc nửa đêm mà lan ra ngoài, thì không có lợi cho cả cô và anh ấy.

An An do dự, tựa hồ nửa muốn cất lời, nửa phải nín nhịn, ngay cả mặt mày cũng toát vẻ bức bối.

Trong lúc bọn họ giằng co, cửa phòng Tô Thần Thần đột nhiên mở ra.

"Hử? Hai người làm gì vậy?" Hoá ra cô ta ngủ không ngon giấc, định tới quấy rối An An, chẳng ngờ lại thấy hai người họ đang "liếc mắt đưa tình" giữa hành lang.

An An nhìn thấy Tô Thần Thần, nhất thời dịu xuống, nháy mắt ra hiệu.

Tô Thần Thần thoạt đầu còn ngơ ngác, sau thấy An An đứng trước cửa phòng Lương Cảnh Phàm, bèn lập tức hiểu ra: nhất định là An An nửa đêm đi tìm trai, bị người ta bắt gặp tại trận!

"Bác sỹ Tập vẫn chưa ngủ à?" Đối với soái ca vừa đẹp trai vừa tốt tính, Tô Thần Thần luôn luôn vô cùng thân thiện: "Úi! Muộn thế này rồi, sao anh còn xách túi rau củ? Anh mới mua về à?"

Tập Mặc Nhiên luôn luôn ôn hoà khiêm tốn với người khác, giống như lời anh vừa nói, chỉ ngoại trừ khi đối phương tỏ ra thù hằn. Anh bèn giải thích: "Tôi ăn không hợp đồ của khách sạn, nên định chuẩn bị trước bữa trưa ngày mai, đúng lúc gặp phải cô giáo An, nên muốn lấy lại hộp cơm luôn thể."

Tô Thần Thần nghe thấy nửa câu đầu bèn sáng mắt ngay, tựa hồ không để ý tới đoạn sau: "Bác sỹ Tập còn biết nấu cơm cơ à? Đúng là đàn ông đáng tin cậy! Đúng lúc tôi đang rảnh, có thể theo anh học mót không?"

Tập Mặc Nhiên chau mày.

Anh ta trùng hợp bắt gặp An An, cũng nhận ra vẻ bồn chồn xấu hổ của cô, dù anh không biết căn phòng phía sau của ai, nhưng chắc chắn không phải của cô. Chuyện trong giới giải trí, Tập Mặc Nhiên cũng nghe nói nhiều nên cũng ngầm hiểu, anh ta không phải người nhiều chuyện, vốn định giả bộ không biết, nào ngờ cô tự dưng lại loạn lên, cố ý gây sự. Anh vốn không cố ý trêu chọc cô, thấy cô càng lúc càng buồn bực, bèn định ngày mai mới đòi hộp cơm, chẳng ngờ giữa đường nhảy ra một người nữa.

Tô Thần Thần chờ mong nhìn anh, An An đứng bên cạnh tinh ý nhận ra, Tập Mặc Nhiên thầm thở dài trong lòng, gật đầu bảo "được thôi".

Cho đến khi hai người họ dần khuất dạng, An An mới thở hắt ra, Tô Thần Thần ngoái lại làm mặt hề với cô, sau đó lại giả bộ ngây thơ hỏi chuyện Tập Mặc Nhiên, An An dõi theo bóng dáng cao lớn tuấn tú, lòng bỗng dâng cảm giác vừa đáng ghét vừa đáng yêu.

Cô đương nhiên nhận ra Tập Mặc Nhiên không cố tình làm khó mình, để giúp cô "xuống thang" nên mới bỏ đi cùng Tô Thần Thần.

*

Sáng hôm sau Lương Cảnh Phàm phải về nước.

Đào Duyệt Hàm không có cảnh quay, liền hăng hái đi tiễn, An An nghe kể thì chỉ bình tĩnh nhếch môi, bộ dạng hờ hững.

Tô Thần Thần kinh ngạc hỏi: "Chị không ghen à? Chả nhẽ hôm qua hai người làm lành rồi?"

An An ngồi ở ghế, nhắm hờ mắt, cất giọng biếng nhác: "Lành hay không lành cái gì, quan hệ lợi ích cả, tính toán làm chi."

"Vậy ư." Tô Thần Thần tỏ ý đã hiểu, đôi mắt ẩn hiện nét đố kị dần yên ả xuống.

Tới buổi trưa, theo lệ thường, tổ hậu cần đưa cơm tới. Vì Tiểu Như đã dặn dò họ kỹ càng, nên hôm nay hộp cơm của An An có đồ ăn Trung Quốc. Mặc dù không đúng vị cho lắm, nhưng ít ra cũng ngon hơn đồ ăn Thái nhiều. Hơn nữa đồ ăn lúc quay phim không chú trọng kiểu cách đẹp đẽ hay đủ dinh dưỡng, mà chỉ cốt để đầy bụng.

An An đương nhiên hiểu chuyện này, đang xúc từng miếng cơm, Tô Thần Thần liền khoe cho cô xem một hộp cơm màu xanh: "Xem đồ ăn của em ngon chưa này? Đây chính là thành quả tối qua lao động cùng bác sỹ Tập đó nha!"

Hôm qua cô ta đi chơi, hôm nay lại ở lì tại phim trường, dính lấy An An.

An An làm việc khá mệt, liếc qua hộp cơm trên tay cô ta, ai ngờ liền dán chặt mắt vào.

Đỗ xào chay, nấm xào chay, măng hầm cánh gà, phong cách chế biến khá giống hôm qua, sắc, hương, vị đều đủ cả. An An tức thì hồi tưởng lại mùi vị mấy món hôm qua, thầm nhủ phải ăn ngon mới càng làm việc hăng say được.

Không thể không thừa nhận rằng, khẩu vị ăn uống của Tập Mặc Nhiên rất giống cô, tuy đều ưa nhạt, nhưng vẫn phải kết hợp với món mặn.

Tô Thần Thần bên cạnh vẫn lải nhải si mê: "Chị không biết thì thôi, người đàn ông đó lúc nấu cơm cũng phong độ ghê, em thích lắm, dù cho anh ta không có tiền em cũng bằng lòng gả! Có điều anh ta lễ độ quá, em không biết tiếp cận thế nào cả, đúng là đàn ông cực phẩm thật khó dụ dỗ!"

Tô Thần Thần cầm hộp cơm mải nói chuyện đâu đâu, An An thấy vậy, thừa lúc cô ta lơi là, bèn nhanh chóng cướp lấy, rồi nhét hộp cơm của mình vào tay cô ta, sau đó nhanh chóng chạy biến.

Bị cướp mất cơm trưa đúng lúc không đề phòng, Tô Thần Thần tức tối hét toáng lên, thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt, cô ta đành phải chú ý hình tượng, im bặt ngay.

An An biết cô ta không dám giành lại, vừa cười tủm tỉm nhìn cô ta bực bội giậm chân, vừa nhai nốt miếng cơm.

Tô Thần Thần tức mà không làm gì được, cáu kỉnh trợn mắt đe An An: "Hứ! Em không thèm quan tâm, tối nay em sẽ lại tìm anh ấy!"

Bắt nạt kẻ yếu, giành lấy món ngon, An An đắc chí gật đầu, đầu óc chợt xoay chuyển, ngẩng đầu nhìn Tập Mặc Nhiên, trong tay anh ta cũng có một hộp cơm màu xanh, đang thong thả dùng bữa. Có lẽ cô nhìn quá riết, anh ta ngừng tay nhìn lại, An An cười tươi roi rói nhấc tay chỉ vào hộp cơm của mình, bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

Thấy vậy, Tập Mặc Nhiên coi như không biết, tiếp tục ăn.

Đến chiều khi kết thúc buổi quay, Tô Thần Thần vẫn dỗi An An, nhất quyết không nhận lại hộp cơm không.

Buổi tối lúc trợ lý dọn dẹp mới phát hiện trong phòng có hai hộp cơm, đều là của Tập Mặc Nhiên.

Tiểu Như định tự mình tới trả lại cho bác sỹ Tập, An An thấy vậy bèn giành lấy, định bụng đích thân đem trả nhân tiện biểu lộ thành ý.