Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, An An cứ tưởng cùng lắm thì chỉ có mỗi Lương Viễn nhìn thấy cô và Tập Mặc Nhiên sóng vai bên nhau, nào ngờ không tính đến chuyện một đồn mười, mười đồn trăm.
Sáng hôm ba mươi Tết, cha mẹ Tập Mặc Nhiên gọi điện thúc giục, anh bắt buộc phải trở về nhà ăn tất niên.
Trước lúc đi, anh vẫn lo lắng mãi, trầm ngâm nhìn An An uống thuốc, rồi đột nhiên mở lời: "Hay về cùng anh đi, em đang ốm nặng thế này lại không có ai ở bên chăm sóc, anh lo lắm."
An An giật thót trong lòng, nhưng nét mặt vẫn bình thản, cô lừ mắt với anh: "Sao hả? Anh vội vã để em gặp gỡ bố mẹ chồng như thế, định bụng cưới em hả?"
Tập Mặc Nhiên bị cô trêu chọc bèn nhoẻn cười "ừ" một tiếng, ôm lấy cô thủ thỉ: "Cũng được, về ra mắt trước, sang năm lo chuyện cưới xin luôn."
"Ai kết hôn với anh chứ?" An An vờ giận dỗi lườm anh, mặt mày không hiểu do đang bị cảm nên ửng đỏ hay là thế nào.
Hai người họ ôm nhau ngồi trên ghế sô pha một lúc, điện thoại của Tập Mặc Nhiên lại reo vang, An An đẩy anh ra: "Đi nhanh lên! Đàn ông đàn ang gì mà cứ lề rà lề rề!"
Tập Mặc Nhiên không đáp lại cô, anh nới lỏng tay, sờ lên trán cô, thấy không nóng nữa, mới thoáng an lòng, rồi lại cất giọng âu lo: "Không đi với anh, cũng không muốn về với cha mẹ em à? Anh không yên tâm để em ở đây một mình, hay là anh đưa em về trước nhé?"
An An khựng lại giây lát, rồi nói: "Nhà em cách thành phố H xa lắm, hơn nữa qua năm mới một cái, độ vài hôm nữa là phải quay phim mới rồi, đi đi lại lại, anh không sợ em lại bị ốm nặng hơn ư?" Cô tiếp lời: "Anh mau đi đi! Năm ngoái em cũng đón Tết một mình, có gì mà không yên tâm chứ, vả lại anh vẫn ở trong thành phố này, nếu có chuyện gì em gọi điện luôn là được mà?"
Tập Mặc Nhiên vẫn hơi lo ngại, chuẩn bị sơ qua đồ ăn cho cô xong, lại dặn dò cô phải uống thuốc, ăn cơm đúng giờ, sau đó rời đi trong tiếng càu nhàu liên hồi của An An.
Anh đi rồi, An An đặt mình xuống sô pha, lại húng hắng ho, ngơ ngẩn nhìn đồng hồ treo trên tường.
Năm ngoái cô đón năm mới cùng Lô Vi. Cô ấy nấu nướng rất giỏi, gói bánh chẻo, làm mấy món đơn giản, hai người họ hí hửng cùng nhau ăn tất niên trong ký túc xá, còn nhảy múa tưng bừng cả tối.
Năm nay, Lô Vi chắc đang đón năm mới cùng gia đình anh chồng mới cưới và cục cưng trong bụng nhỉ?
Do hôm ra ngoài tản bộ kiêm nghịch tuyết với Tập Mặc Nhiên, mấy hôm sau An An lại nghẹt mũi cảm cúm nặng hơn, bệnh tình chẳng những không thuyên giảm mà còn trầm trọng. An An đau đầu, phòng ốc vắng vẻ yên tĩnh, cô cũng sa sút tinh thần.
Lúc ăn trưa, nghe điện thoại Tập Mặc Nhiên gọi tới kiểm tra, giục cô uống thuốc đầy đủ xong, cô bèn đi ngủ, lúc mơ màng còn nghe thấy tiếng pháo nổ.
An An bị tiếng pháo liên tiếp càng ngày càng to bên ngoài đánh thức.
Trời tối đen như mực, nhưng đèn đường đêm giao thừa có vẻ cực kỳ sáng rõ. Trên bầu trời thi thoảng lại nở rộ một bông pháo hoa, nhìn mà thấy vui mắt. An An nằm trên giường, nghe từng tiếng nổ đôm đốp, chợt cảm thấy phòng ốc vắng vẻ lạ thường, cô đơn đến mức không thở nổi.
Có lẽ lúc sinh bệnh con người ta luôn dễ dàng thấy yếu đuối, tịch mịch.
An An với tay lấy điện thoại trên đầu giường, mới phát hiện tầm chiều có hai cuộc gọi nhỡ. Lúc 2h là Lisa gọi tới, tầm chạng vạng 6h là của Tập Mặc Nhiên. Ngoài ra còn có mấy tin nhắn của bạn bè.
Lúc ấy An An đang mơ màng ngủ, giờ hồi tưởng lại càng mờ mịt. Hình như Lisa gọi tới để mời cô tới nhà chị ta đón Tết, nhưng cô từ chối. Tập Mặc Nhiên gọi nhắc cô uống thuốc, hỏi cô đang làm gì, cô lừa anh, bảo mình đang... thử làm sủi cảo?
Còn đang vắt óc nghĩ xem lúc đó Tập Mặc Nhiên đáp lại thế nào, Lisa lại gọi đến.
An An hắng giọng cho trơn cổ họng, cất tiếng hơi khàn: "Không cần phải nhiệt tình như vậy, lão nương đang bận làm sủi cảo đây, không đến nhà chị được đâu."
Đầu kia trầm ngâm giây lát, rồi vang lên giọng nói nghiêm túc của Lisa: "An An, em và Tập Mặc Nhiên xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" An An giật thót, vội bảo: "Chẳng phải lần trước em đã nói với chị còn gì, tại sao bỗng dưng hỏi lại?"
Lisa tức giận: "Tại vì em không nói thật với chị chứ sao!"
An An không ngờ chị ta lại nổi khùng lên như thế, nhất thời im lặng. Lisa vạch trần: "Hôm ở bệnh viện em cam đoan thế nào hả? Kết quả thì sao? Nếu không phải hôm nay chị đi thăm Lương Viễn, rồi cậu ta tình cờ tiết lộ cho chị, thì chỉ sợ đến lúc đám phóng viên đưa tin chị mới biết nghệ sỹ nhà mình đang yêu ai đấy!"
"Chị đi thăm Lương Viễn?" An An ngạc nhiên: "Hắn bị làm sao?"
"Mấy hôm trước tuyết rơi nhiều, cậu ta lái xe không cẩn thận nên xảy ra tai nạn nhỏ..." Lisa nói được nửa, chợt gầm lên: "Em đừng lái sang chuyện khác! Rốt cuộc em và Tập Mặc Nhiên có chuyện gì?"
An An đang thầm mắng Lương Viễn trong lòng, đã gặp chuyện rồi lại còn lắm mồm tiết lộ chuyện của người khác, nghĩ rồi thản nhiên đáp: "Chị biết rồi thì còn hỏi làm gì."
Lisa tức không nói nên lời, dừng giây lát mới cất tiếng: "Hôm đó chị đã nói thế nào với em hả? Em không để vào tai đúng không? Trước là Lương Cảnh Phàm, giờ lại Tập Mặc Nhiên. Ít ra Lương Cảnh Phàm còn có ích cho sự nghiệp của em, còn Tập Mặc Nhiên thì sao? Anh ta có thể cho em điều gì? Em hồ đồ rồi phải không!"
Lisa đang lên cơn tức, nghĩ sao nói vậy, An An bực mình, lạnh giọng: "Anh ấy có thể cho em thứ mà người khác không thể."
"Nhưng thứ mà người khác có thể cho em, anh ta lại không thể!"
"Em biết", An An hờ hững: "Thế nhưng em thực sự muốn thứ mà chỉ mình anh ấy mới cho em được thôi."
Đối phương nhất thời im lặng, chỉ còn thấy tiếng pháo nổ đôm đốp qua điện thoại.
Lisa một lần nữa cất giọng dồn nén: "Cho nên, em muốn buông bỏ mong ước từ trước đến giờ ư, An An? Chị hết lòng hết dạ vì em bao năm, bây giờ em muốn vứt bỏ rồi đi tìm tình yêu có phải không?"
An An không nói không rằng, tựa hồ thầm chấp nhận. Lisa đau xót nói: "Chị không ngăn cấm em yêu đương, nhưng Tập Mặc Nhiên thì tuyệt đối không được, dù cho em thích Lương Cảnh Phàm chị cũng không có ý kiến, nhưng anh ta thì không thể!"
An An cau mày lại, hỏi: "Lisa, chị định lừa ai? Trước đây lúc em ở bên Lương Cảnh Phàm, chị lại không ngăn cản tí nào? Chẳng phải suốt ngày ra rả với em phải lấy sự nghiệp làm trọng còn gì?"
Lisa cứng họng, An An chậm rãi tiếp lời: "Em biết chị muốn tốt cho em, Lisa à. Nhưng bây giờ em muốn suy tính lại con đường sau này. Em của trước đây và bây giờ không giống nhau."
Ngoài trời bỗng dưng ầm vang tiếng pháo hoa nở rộ liên tiếp, Lisa gằn từng chữ: "An An, em khiến chị quá thất vọng."
An An nhẹ nhàng đáp: "Có người gọi đến, thôi, nói sau đi. Lisa, năm mới vui vẻ."
Cúp máy, An An nhìn lướt qua màn hình, 0strong'.
Bên phía Tập Mặc Nhiên tiếng pháo cũng vang rền, tưng bừng sôi nổi. "Đang ốm mà cũng bận thế à? Vốn định gọi cho em đúng lúc giao thừa, nhưng lại bị lỡ mất. Bây giờ có phải em nên chúc anh 'tuổi già vui sướng' không?"
Giọng anh toát vẻ trêu chọc, nghe kỹ tựa hồ có chút nuối tiếc, An An mỉm cười: "Chúc 'tuổi già vui sướng' so với 'năm mới vui vẻ" thì cũng có ngụ ý tốt đúng không? Nếu về già còn có thể vui sướng, vậy lúc đó quan hệ của chúng ta cũng không tệ lắm."
Tập Mặc Nhiên bật cười: "Chỉ không tệ thôi ư?"
An An giễu cợt: "Bác sỹ Tập, người ta thêm một tuổi thì thêm chín chắn, chỉ có anh là càng già càng lưu manh đó, biết không?"
Bên ngoài đang ồn ã, An An bất giác phải cao giọng, vừa nói dứt lời liền ho khù khụ, Tập Mặc Nhiên đang vui vẻ, chợt nhíu mày: "Buổi tối em đã uống thuốc chưa đấy? Hôm nay nhiệt độ thấp lắm, lúc ngủ phải đắp chăn kín vào."
An An vội bảo: "Biết rồi biết rồi, giống hệt giáo viên đi kiểm tra vệ sinh vậy, cứ giục mãi, phiền chết đi được!"
Tập Mặc Nhiên bật cười vui vẻ, An An cũng mỉm cười, hai người họ cứ im lặng nghe tiếng pháo từ đầu dây kia truyền tới, tựa hồ đang cùng nhau bước sang năm mới.
Loáng thoáng có tiếng gọi, Tập Mặc Nhiên lên tiếng thưa, rồi nói vào điện thoại: "Nghỉ ngơi đi nhé."
An An đoán chừng anh chuẩn bị cúp điện thoại, liền hừ nhẹ, cô nói nhanh: "Tập Mặc Nhiên, năm mới vui vẻ."
Tập Mặc Nhiên cười cười: "Có phải nên nói thêm câu gì không?"
An An xấu hổ, hung hăng đáp: "Không! Lão nương không muốn nói gì nữa, cúp máy đi!" Dứt lời biết mình lại ăn nói thô lỗ, chắc anh nghe thấy lại phàn nàn, cô bèn định che tai lại.
Nào ngờ Tập Mặc Nhiên thấy vậy lại tươi cười: "Thế hả, người ta thì đang định nói đây, nếu em đã không cần, vậy hôm khác nhé."
An An đờ ra, bị rơi vào bẫy của anh, cô bèn nghiến răng ken két: "Tập, Mặc, Nhiên!"
"Thôi nào." Tập Mặc Nhiên dỗ dành cô: "Mai anh về, em nghỉ sớm đi."
*
An An lại lên cơn đau đầu nhức óc, nhớ tới cuộc trò chuyện ban nãy với Lisa, càng khó chịu, chẳng muốn nhổm dậy uống thuốc, liền ngủ luôn. Trước khi thiếp đi còn nghĩ, mùng một Tập Mặc Nhiên phải chúc Tết trưởng bối, chắc chiều muộn mới về, trước đó cô phải cố mà tỉnh táo lại.
Nhưng sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa quen thuộc.
An An ngủ từ chập tối hôm qua, tới giờ đã hơn mười tiếng đồng hồ, nhưng chẳng khoan khoái được tí nào, ngược lại còn đau đầu nhức óc hơn, người ngợm rã rời, đứng dưới đất mà chân cứ nhũn hết cả ra.
Cô xiêu xiêu vẹo vẹo ra mở cửa, chẳng phải người đứng trước mặt là người nói hôm nay sẽ trở về đó sao.
An An rốt cuộc hơi tỉnh táo lại, trợn mắt hỏi: "Sao về sớm thế?"
Tập Mặc Nhiên thấy mặt cô đỏ bừng thì cau mày, sờ lên trán cô, nóng hôi hổi, anh bèn đanh giọng lại: "Anh không về sớm hơn một chút, thì chắc em sẽ bị sốt đến đần luôn ấy chứ?"