Điện Vương Ở Rể

Chương 41: 41: Thu Nạp




Nhưng... Bây giờ, Thanh Huy Hưng thậm chí còn cung kính nói, có thể đi theo người thanh niên trẻ tuổi này.

Thật kỳ lạ!

Đại Mão đột nhiên hiểu được vì sao Thanh Huy Hưng bỗng nhiên đánh mình rồi.

Đây là Lão Hưng làm theo lệnh của Diệp Đông. Lúc này, hai người Bằng Kiên, Đại Mão đều cố gắng không thở mạnh, tim như thể muốn ngừng đập, hoảng sợ nhìn người trước mặt.

Thậm chí, giờ phút này, bọn họ có thể nhìn thấy, Lão Hưng dường như tràn ngập vẻ đứng ngồi không yên và cả sự chờ mong.Giống như sợ Diệp Đông lại đổi ý lần nữa!

“Muốn đi theo tôi, phải xem biểu hiện của anh trước đã.”

Diệp Đông mở miệng nói, biểu hiện như đang suy nghĩ.

“Có thể trong một tháng xem biểu hiện của anh.”

Nghe thấy lời này của Diệp Đông, trái tim của Bằng Kiên và Đại Mão quả thực muốn trực tiếp nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh lại coi Lão Hưng như một đàn em mới tập tễnh bước chân vào giới giang hồ.

Sau khi Thanh Huy Hưng nghe thấy câu nói đó, thân hình hắn ta run lên, trên mặt thế mà lại mang theo một tia hưng phấn.

“Cảm ơn ngài! Tôi tất nhiên sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt!”

Thân hình Thanh Huy Hưng vốn đang cúi, lại càng cúi thấp hơn. Dường như chỉ có như thế, mới có thể biểu hiện ra sự tôn kính của bản thân anh ta.

Diệp Đông nói: “Tôi muốn nhìn thấy khu vực đó không còn bảo kê. Thậm chí là sầm uất hơn. Tôi sẽ xem các anh làm gì. Còn có, tiền thu từ người dân thì đền cho họ, thậm chí phải xin lỗi họ.”

Diệp Đông không coi khoản tiền nho nhỏ đó vào trong mắt. Nhưng, anh nhất định phải khiến cho bọn họ phun tiền của người dân ra.

Thanh Huy Hưng lập tức gật đầu, nói: “Vâng thưa ngài! Hưng tôi nhất định tuân theo mệnh lệnh của ngài.”

Thấy một màn như vậy, nội tâm Đại Mão đã kinh hoàng đến mức tận cùng. Trong lòng của hắn, Thanh Huy Hưng chính là Lão Hưng, người vẫn luôn cao cao tại thượng.

Nhưng, bây giờ, Lão Hưng lại chỉ có thể làm một người hầu ở trước mặt Diệp Đông mà thôi.

Phù phù!

Hai chân Đại Mão như nhũn ra, nhịn không được quỳ rạp trên mặt đất. Lúc này, hắn đã hoàn toàn quên đi cơn đau đớn trên mặt của mình.

Hắn ta muốn mở miệng giải thích với Diệp Đông, cầu xin anh tha thứ, nhưng hắn phát hiện, lúc này hắn đã căng thẳng đến mức mất cả tiếng rồi.

Hắn ta chỉ có thể quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu. Diệp Đông, chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Đại Mão này cũng là tự làm tự chịu, hắn ta đáng phải chịu sự trừng phạt này.

“Ngài Diệp, xin hãy cho tôi có cơ hội, xin ngài...” Thanh Huy Hưng cung kính mà chờ mong nói.

Diệp Đông khoát tay, nói: “Không cần. Đợi sau này có cơ hội đi!”

“Những người đi theo tôi trước đây thường gọi tôi là cậu Diệp, anh cũng tạm thời gọi như vậy đi!”

Trong lòng Thanh Huy Hưng vô cùng vui vẻ: “Vâng, thưa cậu Diệp!”

Sau đó, Diệp Đông lập tức xoay người rời đi.

Thanh Huy Hưng còn theo sau, bước nhanh đến cửa thang máy ấn công tắc thang máy, cung kính tiễn Diệp Đông đến đại sảnh tầng một. Ở đại sảnh tầng một lúc này, bốn gã bảo vệ đó còn nằm ở một bên trên mặt đất.

Giám đốc đội bảo vệ cũng mang theo vài tên bảo vệ khác, còn có đám người quản lý đại sảnh cũng đã qua đây.

“Thằng đó, quả thật là không coi ai ra gì!”

“Còn dám cả gan xông đến phòng của Lão Hưng, cậu ta tất nhiên là có đi mà không có về rồi!”

“Tôi đoán, nó sắp trụ không nổi!”

“Hừ, Lão Hưng đã giáo huấn nó rồi. Điều tra rõ thân phận của cậu ta, địa chỉ, chúng ta phải dạy cho cậu ta biết vì sao nước biển lại mặn như vậy!”

“Chết tiệt, tôi nhất định phải ném thằng này vào trong thùng rác mới được...” Mấy tên bảo vệ đó nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngay lúc này, cửa thang máy tầng một xuất hiện bóng dáng của Diệp Đông.

“Hử? Sao lại…?”

“Lão Hưng đang đi theo đằng sau cậu ta, nhìn kỹ xem!”

“Lập tức ngăn nó lại cho tôi!”

Mấy tên bảo vệ khác, lúc này lập tức hành động, nhanh chóng chạy tới chỗ Diệp Đông.

Bọn họ vừa mới chạy hai bước, liền dừng lại, mọi người đều hóa đá ngay tại chỗ.

Bọn họ nhìn thấy, Lão Hưng cao cao tại thượng ở trong mắt bọn họ, vậy mà lúc Diệp Đông chuẩn bị đi tới cửa, hắn ta nhanh chóng chạy chậm tới phía trước, sau đó, tự mình kéo cửa ra, nghiêng người, khom lưng!

Đây chắc chắn là hành động của một nhân viên phục vụ đang hầu hạ một vị khách quý mới có thể làm như vậy.

Hoặc là, một cấp dưới với cấp trên vô cùng quyền lực thì mới có thể làm những hành động tôn kính này!

Sau đó, trong lúc bọn họ vẫn đang trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ nhìn thấy Thanh Huy Hưng tiễn Diệp Đông sang một bên, cho đến lúc Diệp Đông cùng Thường Thuận lên xe rời khỏi khoảng chừng ba phút rồi, hắn ta lúc này mới quay về trong đại sảnh.

“Về sau nhớ kỹ, nếu ngài ấy còn tới đây, nhất định phải tiếp đãi bằng lễ nghi tôn quý, sắp xếp cho ngài ấy căn phòng tốt nhất! Hơn nữa còn phải lập tức thông báo cho tôi biết trước nữa!”

Vẻ mặt Thanh Huy Hưng nghiêm túc vô cùng nói với giám đốc đội bảo vệ và quản lý đại sảnh. Sau đó, Thanh Huy Hưng lập tức xoay người quay về phòng mình.

Về lại phòng, lúc này Đại Mão vẫn còn quỳ trên mặt đất, không ngừng đập đầu. Bằng Kiên còn có chút mông lung.

Lúc này, nhìn thấy Thanh Huy Hưng trở về, bọn họ mới phục hồi tinh thần trở lại.

“Được rồi, Đại Mão, dừng lại đi!”

“Lần này, cũng may mắn là cậu Diệp không so đo với cậu! Nếu không, cậu... khó mà giữ được tính mạng!”

Thanh Huy Hưng nói những lời này, lúc nhắc tới hai chữ “cậu Diệp”, cũng bất giác mà để lộ ra vẻ mặt cung kính.

Nghe thấy những lời này, trong lòng Đại Mão và Bằng Kiên lại càng thêm hoảng hốt. Chẳng lẽ Diệp Đông, thật sự dám cả gan phế bỏ anh ta sao? Thật sự sẽ không nể mặt Thanh Huy Hưng như thế sao?

“Tôi biết các cậu có chút khó hiểu… Ừm, các cậu nhìn đây này!”

Thanh Huy Hưng hít sâu một hơi, trong ánh mắt thậm chí hiện ra ý nghĩ lại mà kinh. Sau đó, anh ta dồn hết sức chỉ vào vị trí cổ của mình!

Bằng Kiên và Đại Mão, nhìn vào vị trí cổ của Thanh Huy Hưng, đột nhiên, sắc mặt thay đổi rõ rệt!

“Cái này… Lão Hưng, làm sao mà...” Thậm chí Bằng Kiên còn nói năng lộn xộn.

Bởi vì ở vị trí cổ của Thanh Huy Hưng, có một sợi tơ hồng vô cùng mảnh. Truyện Khoa Huyễn

Đó là sau khi xuất huyết đọng lại mà thành.

Bỗng nhiên, Bằng Kiên và Đại Mão nhớ đến động tác lúc trước Diệp Đông chỉ một ngón tay tới Thanh Huy Hưng…

Trong ánh mắt của bọn họ, toát ra vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.