Điện Vương Ở Rể

Chương 144: Tự bồi thường




Lúc này, một giọng nói vang lên.

“Vương Lâm Sơn, ông mau quỳ xuống xin lỗi Diệp thiếu, Lý đại tiểu thư.”

Thẩm Chấn lúc này mới lên tiếng, vừa mới rót trà xong cho Diệp Đông.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Chấn.

Hai chân Vương Lâm Sơn đột nhiên mềm nhũn.

“Thẩm thiếu, tại sao ngài lại ở đây?”

Thẩm chấn lạnh lùng nói: “Ta sao lại không thể ở đây?”

“Nếu không ở đây,  tôi làm thế nào biết ông với tên kia làm mưa làm gió ở đây.”

“Lập tức xin lỗi Diệp thiếu, Tôn đại tiểu thư.”

Trong lời nói của Thẩm Chấn không có gì sai.

An Liêm, Vương Lộ Nguy, hai người cũng thấy rất rõ vẻ mặt của Thẩm Chấn.

Người này đích thị là thiếu gia Thẩm gia.

Quan trọng là vừa rồi đại thiếu gia Thẩm vậy mà pha trà cho Diệp Đông.

Hơn nữa, bọn họ cũng chú ý tới cách xưng hô.

Diệp thiếu.

Chẳng lẽ đây chính là xưng hô với Diệp Đông sao.

“Chẳng lẽ Diệp Đông... Diệp thiếu, chính là bị người khách quý mà Thẩm gia rất quý trọng.”

An Liêm, Vương Lộ Nguy, chân của hai người bất giác run lên.

Vương Lâm Sơn, An Liêm, Vương Lộ Nguy, cả ba người đều quỳ trên mặt đất.

Bốp bốp bốp.

Thậm chí, bọn họ tự tát mình

“Thẩm thiếu, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Xin ngài tha thứ cho tôi.”

Vẻ mặt Vương Lâm Sơn tràn đầy hối hận.

Thẩm Chấn nhìn về phía Diệp Đông, nói: “Diệp thiếu, xử lý bọn họ như thế nào?”

Nghe được Thẩm Chấn cung kính chờ mệnh lệnh của Diệp Đông, Vương Lâm Sơn, Vương Lộ Nguy, An Liêm, ba người hoảng sợ đến cực điểm..

Diệp Đông nói: “Quách Tuấn Kiệt, từ giờ trở đi  sẽ đến công ty Thẩm Chấn làm việc, các vị có ý kiến gì sao?”

Vương Lộ Nguy vội vàng nói: “Diệp thiếu, Thẩm thiếu, tôi vạn lần không dám có ý kiến.”

“Quách Tuấn Kiệt làm việc rất tốt trong công ty của tôi, tôi sẽ trả cho cậu ấy gấp mười… Không, gấp trăm lần mức lương hiện tại, xem như bồi thường khoản thôi việc của cậu ấy.”

Quách Tuấn Kiệt lương một năm là một trăm triệu.

Gấp trăm lần lương một năm là mười tỷ.

Diệp Đông gật đầu, nói: “Được. Tôi hy vọng về sau bất kì ai cũng không được quấy rầy đến Quách Tuấn Kiệt.”

Vương Lộ Nguy vội vàng nói: “Xin Diệp thiếu yên tâm, tôi vạn lần không dám.”

Thậm chí Vương Lộ Nguy còn lập tức chuyển khoản mười tỷ cho Quách Tuấn Kiệt

Như thể sợ rằng Quách Tuấn Kiệt không đồng ý.

Lúc này, Vương Lâm Sơn lập tức nói: “Tôi lúc trước đã có lời vô lễ với Quách Tuấn Kiệt, vì vậy tôi vô cùng xin lỗi. Tôi xin bồi thường cậu ấy hai trăm lần lương hàng năm. Xin Diệp thiếu cho phép.”

An Liêm cũng cuống cuồn nói: “Tôi cũng nguyện ý bồi thường hai trăm lần lương hàng năm của Quách Tuấn Kiệt. Xin Diệp thiếu cho phép.”

Diệp Đông lắc đầu: “Các người không nên hỏi ý của tôi, mà là hỏi Quách Tuấn Kiệt.”

Lúc này, Vương Lâm Sơn, An Liêm, hai người nhìn về phía Quách Tuấn Kiệt nói: “Quản lý Quách, vừa rồi chúng tôi đã đắc tội với cậu, xin cậu hãy tiếp nhận, xin cậu tha thứ cho chúng tôi. Xin cậu hãy vui vẻ nhận.”

Quách Tuấn Kiệt lúc này hoàn toàn choáng váng.

Hai ông chủ lúc trước ở trên bàn rượu, kiêu ngạo, ngạo nghễ với anh, nhưng giờ phút này thật sự quỳ xuống trước mặt anh, cầu xin anh nhận hai mươi tỷ.

Mà những chuyện này có thể xảy ra, hoàn toàn là nhờ Diệp Đông.

Đây là học trò cũ của cha mình.

Một học sinh bị coi là phế vật.

“Cái này... Không cần...”

Quách Tuấn Kiệt thật sự không biết phải làm sao.

“Nếu cậu không vui vẻ nhận, chúng tôi sẽ quỳ mãi ở trước mặt cậu.”

Vương Lâm Sơn, An Liêm, hai người lo lắng vô cùng.

Nếu như Quách Tuấn Kiệt không nhận, bọn họ làm sao được tha thứ.

“Cái này... Diệp thiếu, Thẩm thiếu...”

Quách Tuấn Kiệt nhìn về phía Diệp Đông, Thẩm Chấn và mọi người.

Diệp Đông nói: “Hải Tân, người có thể tự đưa ra quyết định.”

Quách Tuấn Kiệt nhìn về phía Vương Lâm Sơn, An Liêm nói: Hai vị tổng giám đốc, các vị tất đã xin lỗi, tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi này. Các vị hãy đứng lên đi.”

“Nhưng mà cái số tiền kia thì không cần đâu.”

Vương Lâm Sơn, An Liêm nghe được lời nói của Quách Tuấn Kiệt bỗng trở nên phấn khích.

“Cậu Quách, làm sao có thể chứ. Cậu nhất định phải nhận lấy.”

Lập tức, hai người vội vàng nhìn về phía Vương Lộ Nguy.

“Vương tổng, mong ngài hãy chuyển cho cậu Quách hai mươi tỷ. Tôi sẽ trả lại ngài sau.”

Vương Lâm Sơn, An Liêm, có vẻ lo lắng và vội vã.

Họ lo rằng Quách Tuấn Kiệt sẽ không nhận số tiền này.

Hai người vẫn tiếp tục quỳ trên mặt đất..

Bọn họ nhìn về phía Diệp Đông.

"Trước đây chúng tôi đã nói những lời thiếu tôn trọng với ngài, đây là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng trả một trăm triệu làm phí tổn hại tinh thần cho ngài, xin ngài hãy nhận."

Diệp Đông xua tay, nói: “Không cần. Sản nghiệp của mội người, tôi không cần.”

“Như vậy đi, số tiền này các người đem quyên góp vào viện mồ côi đi.”

Vương Lâm Sơn, An Liêm, Vương Lộ Nguy, ba  người  vội vàng nói: “Vâng, Diệp thiếu. Chúng tôi nhất định sẽ làm theo ý ngài.”

Thẩm Chấn bây giờ cũng lên tiếng: “Các ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì, cút nhanh lên.”

Ba người sau khi nghe, lập tức tự tát vào mặt mình hơn chục cái, trước khi rời đi, nằm trên mặt đất và lăn ra khỏi cửa.

Thấy cảnh này, thầy Quách, Quách Tuấn Kiệt trợn mắt hốc mồm.

Vương Lâm Sơn và hai người kia sau khi lăn lộn ra khỏi cửa, lúc này mới đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Tổng giám đốc nhà hàng Đệ Nhất Vương Lực cũng đúng lúc từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy điều này, lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì.

“Về sau, nhà hàng Đệ Nhất cấm các người. Không cho phép các người bước vào đây nửa bước.”

Vương Lực kiên định nói.

Lập tức, Vương Lực nhanh chóng chạy đến đến phòng của Diệp Đông, Thẩm Chấn.

Ba người Vương Lâm Sơn  vô cùng hối hận, lập tức rời đi.

Diệp Đông và những người khác cũng sớm kết thúc bữa tiệc..

“Thầy Quách, nếu như người lại có phiền toái gì, cứ nói với con.”

“Chỉ cần là việc  Diệp Đông này có thể làm, con sẽ toàn lực giúp người.”

Diệp Đông dứt khoát nói.

Thẩm Chấn, Trần Minh, Lý Mỹ Na và những người khác bị sốc khi nghe những lời này.

Họ  biết lời nói của Diệp Đông quan trọng như thế nào.

Thầy Quách trên thực tế chỉ là một người bình thường.

Ở cái xã hội vì lợi ích như này, thật sự hiếm thấy Diệp Đông có thể làm như vậy.

“Xuất sắc và đào hoa. Đây mới thật sự là một người đàn ông thực thụ.”

Dù là Liên Thục Giai hay Lý Mỹ Na, trái tim của họ đều rung động trước Diệp Đông.

Liên Thục Giai bây giờ không chỗ để ở, Diệp Đông đã đưa cô đến ở biệt thự số một.

Đã vài ngày không đến tiệm bánh bao.

Diệp Đông đã đưa theo Liên Thục Giai đến tiệm bánh bao đó.

Khu phố ăn vặt này rất sạch sẽ.

Thậm chí với sự chung sức của một số gia tộc lớn, nơi này dường như sắp trở thành một con phố đặc trưng lớn ở Khế Lệ. Có nhiều khách du lịch hơn và công việc kinh doanh ở đây cũng tốt hơn trước rất nhiều lần.

Tiệm bánh bao cũng đã  trang trí xong, bắt đầu kinh doanh, hơn nữa cũng đã có khoảng mười chuỗi cửa hàng được thành lập ở Khế Lệ.

Đây là trụ sở chính.

Có vô số người đến để bàn luận về việc hợp tác và có ý định cùng kinh doanh.

Ban đầu, mẹ của Diệp Đông, Xuân Hương định nhường họ một chuỗi cửa hàng, nhưng những người đầu tư kia họ kiên quyết từ chối, họ muốn làm bên cạnh với Đào Xuân Hương.

Cho nên, Đào Xuân Hương đành phải từ bỏ.