Điện Vương Ở Rể

Chương 127: Không xứng?




Lúc Vạn Lâm đang vô cùng ngạc nhiên.

Diệp Đông đã lái xe phóng lên, trực tiếp bay qua nóc xe anh ta, rồi dừng trước mặt anh ta.

Chợt, tiếng gào thét lần thứ hai kéo tới.

Vạn Lâm, người được khắp Giang Bắc xưng là Xe Vương, giờ phút này trong lòng thật sự có hơi không ổn.

Những cậu ấm khác đương nhiên vẫn còn cầm kính viễn vọng, nhìn chuyện đang diễn ra trên đèo quốc lộ.

Bọn họ ai nấy im thin thít.

Kính phục.

Bây giờ Vạn Lâm đã chạy năm vòng, nhưng Diệp Đông đã bỏ xa anh ta hai vòng, đạt tới con số bảy vòng.

“Tôi đoán, tên... Diệp Đông này cuối cùng có thể bỏ xa anh Lâm ba vòng.” Một cậu ấm run rẩy nói.

Trong từng trận nổ vang xoẹt qua.

Một chiếc xe gào thét lướt xuống.

Đúng là Diệp Đông.

Anh đã kết thúc mười vòng thi đấu.

Bỏ xa Vạn Lâm xấp xỉ bốn vòng.

Vạn Lâm ở đằng xa nhìn thấy Diệp Đông đã xuống đèo, anh ta cũng không cần phải đua tiếp nữa, cho nên nhanh chóng chạy xuống đèo quốc lộ.

Lúc này toàn bộ cậu ấm thậm chí vẫn còn cầm kính viễn vọng nhìn đến ngây người.

Ban nãy, cả ngọn núi kia như con quay xoay vun vút vì tốc độ của Diệp Đông đã khắc sâu trong tâm trí, trong đôi mắt bọn họ.

Những tay đua xe hàng đầu trong nước, thậm chí hàng đầu thế giới, ở trước mặt Diệp Đông chẳng là cái thá gì, còn không bằng rác rưởi.

Tốc độ xe chậm lại. Tạp âm cũng dần dần biến mất.

Diệp Đông mở cửa sổ xe.

“Thục Giai, không sao rồi.” Diệp Đông nhẹ nhàng vỗ đầu Liên Thục Giai.

Cuối cùng Liên Thục Giai cũng bình tĩnh lại, buông Diệp Đông ra.

Lúc này cô ấy vẫn còn sợ hãi.

Những người khác nhìn thấy cảnh tượng kia lại một lần nữa ngây ra.

Đua xe với tốc độ cao như thế, vậy mà còn diễn ra trong khi bị một người đẹp ôm...

Điều đó sẽ rất ảnh hưởng đến tinh thần tay đua, lực cân bằng, lực chú ý… vân vân.

Khó khăn sẽ tăng lên rất nhiều, rất nhiều.

“Tay đua hàng đầu thế giới, được gọi là thần xe.”

“Nếu vậy có lẽ Diệp Đông phải được gọi là thần của thần xe rồi.”

Vài tên cậu ấm lẩm bẩm.

Nhưng vào lúc này.

Di động của Diệp Đông reo lên.

“Diệp Đông, đừng quên hôm nay phải tham gia họp lớp đấy, ở khách sạn số một thế giới vùng ngoại ô Khế Lệ.”

Người gọi điện thoại là Lâm Ánh.

“Được. Tôi sẽ đi.” Diệp Đông nói.

“Đừng quên dẫn cô bạn gái - em gái công nhân của cậu đấy. Tôi bận lắm, không nói chuyện với cậu nữa.”

Lâm Ánh nói xong thì ngắt máy.

Liên Thục Giai cũng lấy di động ra. Điện thoại của cô ấy cũng có vài tin nhắn, là về buổi họp lớp hôm nay.

“Diệp Đông, anh có đi không?”

Ở trong lòng Liên Thục Giai, hôm nay cô ấy chỉ đi với Diệp Đông.

Diệp Đông không đi, cô ấy cũng không đi.

Mặc kệ những người khác mời mọc nhiệt tình thế nào cũng không đi.

Diệp Đông gật đầu, nói: “Đi một lần đi. Đã lâu không gặp thầy Quách rồi.”

Thầy Quách là chủ nhiệm lớp năm đó của Diệp Đông. Sau khi Diệp Đông bị hãm hại, thầy ấy ngẫu nhiên nghe được chuyện này, còn từng đến an ủi Diệp Đông, cũng không tin Diệp Đông thật sự làm ra những chuyện như vậy…

Thậm chí cũng nhờ thầy chạy chọt khắp nơi, Diệp Đông mới không bị đuổi học. Nhưng lúc đó, Diệp Đông còn trẻ, bản thân không chịu nổi áp lực lúc đó nên đã thôi học, rời khỏi Khế Lệ, rời khỏi Giang Bắc, thậm chí rời khỏi đất nước này.

Bây giờ trở lại Khế Lệ, đương nhiên phải nhân cơ hội này đến thăm thầy chủ nhiệm ngay.

Liên Thục Giai gật đầu, nói: “Vậy em đi cùng anh.”

Nhận điện thoại rồi nói chuyện với Liên Thục Giai xong, Diệp Đông nhìn về phía những cậu ấm kia.

“Chờ lát nữa nói với anh Hào gì đó của các người, chuyển ba mươi triệu còn lại vào thẻ của tôi là được.”

Diệp Đông nói xong định nâng cửa sổ xe lên, chuẩn bị đi. Anh còn phải mua vài bộ quần áo và đồ linh tinh với Liên Thục Giai, sau đó tham gia họp lớp, nên thời gian vẫn tương đối hạn hẹp.

Nhưng vào lúc này.

Vù.

Vạn Lâm cũng đã lái xe tới. Anh ta còn trực tiếp dùng thân xe thể thao của mình chắn trước mặt Diệp Đông, rồi hưng phấn nhảy xuống xe, trong tay cầm hai chai trà xanh ô mai đưa cho Diệp Đông.

“Mời thầy, cô uống trà.”

Thật ra, đúng lúc Diệp Đông hơi khát, anh cũng nhìn ra được lúc nãy Liên Thục Giai căng thẳng, có lẽ đã khô cổ rồi.

Diệp Đông trực tiếp nhận lấy hai chai trà xanh ô mai giống nhau, cho Liên Thục Giai một chai.

“Cảm ơn.” Diệp Đông nói.

Liên Thục Giai nghe Vạn Lâm gọi mình là cô thì mặt hơi đỏ, bèn uống vài hớp.

“Nhớ chuyển tiền vào thẻ đấy.”

“Còn bây giờ dịch xe của cậu ra, tôi phải đi.” Diệp Đông nói.

Vạn Lâm lại đột nhiên quỳ một gối xuống.

“Thầy ơi, bây giờ tôi chính là học trò của thầy, thầy uống trà của tôi rồi, xin cho học trò mở tiệc, xin thầy vui lòng nhận cho.”

Hành động này của Vạn Lâm đủ để chứng minh anh ta thật sự rất si mê đua xe.

Diệp Đông xua tay, nói: “Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú nhận học trò. Dịch xe ra đi.”

Mắt Vạn Lâm tràn ngập thất vọng. Nhưng ngay sau đó tâm tư xoay chuyển.

“Thầy, nếu thầy không nhận tôi, tôi sẽ không đứng dậy. Cũng không dời xe.” Vạn Lâm nói.

Diệp Đông lắc đầu.

“Cậu thật sự không dịch?”

“Không dịch.”

Diệp Đông bước xuống xe. Anh đi tới trước xe Vạn Lâm, chống tay lên đầu xe anh ta.

Vài cậu ấm bừng tỉnh, phản ứng lại.

“Chẳng lẽ anh ta muốn đẩy chiếc xe kia ra?”

“Sao có thể? Chiếc xe kia chắc cũng phải nửa tấn đấy.”

Những cậu ấm kia tuyệt đối không tin.

Nhưng bọn họ vừa nói xong.

Xẹt.

Âm thanh bánh xe ma sát xuống mặt đường. Thậm chí còn có khói khi cao su bị cháy bốc lên. Chiếc xe kia của Vạn Lâm đã bị đẩy ra khoảng năm sáu mét. Quan trọng nhất chính là mặt trên chiếc xe lại không hề bị hư tổn.

Diệp Đông dùng lực đẩy mạnh như thế mà lại không hề để lại dấu tay.

Mọi người ngạc nhiên. Diệp Đông lại không quan tâm, trực tiếp nhảy lên xe của mình.

Sau đó tiếng động cơ gào thét phóng đi.

Lúc Vạn Lâm nghe thấy tiếng động cơ của xe Diệp Đông vang lên mới phản ứng lại.

Nhưng cũng đã chậm.

Đám người Trương Kiệt đỡ Vạn Lâm dậy.

“Anh Lâm, anh ta đi rồi.”

“Có lẽ anh ta biết thân phận mình thấp kém, vốn không xứng làm thầy anh chứ gì.”

Vạn Lâm nói: “Câm miệng. Mấy thứ không não.”

“Nếu thân phận anh ta thật sự thấp kém, thì sẽ không hờ hững với mấy chục triệu như thế.”

“Nếu thân phận anh ta thật sự thấp kém, há có thể tuỳ tiện đẩy một chiếc xe thể thao? Thậm chí còn không để lại dấu vết?”

Đám cậu ấm nghe Vạn Lâm nói vậy lập tức hoảng hốt.

Quả đúng như thế. Rất có thể Diệp Đông cũng là người tu tập võ đạo.

Hơn nữa chắc chắn võ công không hề yếu kém. Phàm là cậu ấm có thể tu tập võ đạo, mấy ai không phải người có bối cảnh lớn, gia tộc đằng sau mạnh.

E là bối cảnh gia tộc không chênh lệch với Vạn Lâm là bao. Cho dù chênh lệch cũng không kém bao nhiêu.