Điện Vương Ở Rể

Chương 116: Đứng là được rồi




Lý Điền lo lắng cũng đúng!

Ở Khế Lệ, vòng tròn cậu cả tuyệt đối tồn tại.

Thẩm Chấn chính là sự tồn tại cao cấp nhất.

Thiên Nhất Hào muốn qua lại thân thiết với Thẩm Chấn, cũng không có nhiều cơ hội.

Muốn tham gia vào tiệc sinh nhật của Thẩm Chấn cũng không nhận được lời mời, vì không có đủ tư cách.

Theo lý thuyết, lần này, Thẩm Chấn có thể đến quán cà phê Thanh Xuân, đây đúng là một cơ hội tốt cho Thiên Nhất Hào biểu hiện.

Mà Thiên Nhất Hào, đương nhiên cũng biết điểm này.

Nhưng mà, bây giờ ở sâu trong đầu óc của Thiên Nhất Hào, cũng hiện ra khung cảnh ở Khu villa cao cấp Tâm Khởi trước kia.

Diệp Đông, một người thủ tiêu hai gia tộc đứng đầu Khế Lệ.

Chỉ một lời nói thôi cũng có thể khiến ngài Lưu Huỳnh ở núi Sóc phải kính sợ quỳ lạy.

"Có lẽ cậu Thẩm là cậu cả đứng đầu Khế Lệ!"

"Nhưng ngài Diệp chắc chắn sẽ là sự tồn tại chói lọi nhất tỉnh Giang Bắc!"

Thiên Nhất Hào nhỏ giọng nói.

Nghe được những lời của Thiên Nhất Hào, Lý Điền cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!

Giờ phút này.

Thẩm Chấn và phi công trực thăng đã xuống trực thăng.

Phi công trực thăng, tất nhiên đã đứng bên cạnh trực thăng, yên lặng chờ đợi.

Thẩm Chấn bước nhanh về phía quán Thanh Xuân.

"cậu Thẩm, lẽ ra dựa theo thường lệ thì tôi vô cùng hoan nghênh ngài đến đây! Nhưng hôm nay ngài không thể vào! Thật có lỗi!"

"Lần sau ngài đến, sẽ được miễn phí toàn bộ, hưởng thụ đãi ngộ cao nhất!"

Thiên Nhất Hào dùng giọng điệu vô cùng tôn kính nói.

Thẩm Chấn bị Thiên Nhất Hào ngăn cản, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Vì sao tôi không thể đi vào?"

Thiên Nhất Hào nói: "cậu Thẩm, tôi chỉ có thể nói rõ với ngài, bên trong có một vị vô cùng tôn quý, đã bao hết nơi này rồi."

"Hôm nay chúng tôi còn phải tiếp đãi ngài ấy! Nhưng thân phận của ngài ấy, xin hãy thứ lỗi, tôi không thể nói cho ngài biết được."

Ánh mắt vừa lóe sáng của Thẩm Chấn, lập tức bình thường trở lại.

"Người ở bên trong là cậu Diệp sao?"

"Hoặc là nói, các người vừa mới gọi cậu ấy là ngài Diệp?"

Thẩm Chấn vừa nói xong, trong lòng Thiên Nhất Hào và Lý Điền đều run rẩy không thôi.

Thật khó có thể tưởng tượng một cậu cả hàng đầu như Thẩm Chấn lại gọi người khác là cậu Diệp.

Nhưng mà, rõ ràng Thẩm Chấn biết Diệp Đông. Nhưng Thiên Nhất Hào vẫn không dám để Thẩm Chấn tùy tiện tiến vào.

Nếu Diệp Đông không muốn nhìn thấy Thẩm Chấn thì sao?

Đột nhiên Lý Điền nghĩ tới điều gì đó, lúc trước Diệp Đông có gọi điện thoại bảo gia chủ Thẩm gia đưa thẻ!

Còn nói không cần ông ta đích thân tới đưa, chỉ phái một cấp dưới đến là được.

Lúc đó Lý Điền còn nói đùa rằng Diệp Đông đang diễn!

Mà bây giờ, không phải cấp dưới của Thẩm gia đến đây. Mà là cậu cả như Thẩm Chấn đích thân tới.

Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện này.

Hai chân Lý Điền có hơi nhũn ra.

Lý Điền nuốt hai ngụm nước miếng.

Thiên Nhất Hào cũng mở miệng.

"Cậu Thẩm, nếu ngài không được sự đồng ý của ngài Diệp thì tôi cũng không thể tùy tiện cho ngài vào được..."

Lý Điền cuống quít mở miệng, không thể để cho sai lầm của bản thân, kéo đến trên người Thiên thiếu.

Không thể để cho Thiên thiếu đắc tội cậu Thẩm được.

Nếu không bản thân thật sự tự tìm đường chết!

"Thiên thiếu, nếu tôi đoán không sai thì cậu Thẩm chính là do ngài Diệp mời đến. Là tới đưa thẻ cho ngài Diệp..."

Khi Lý Điền nói ra những lời này, miệng thực sự khô đến cực điểm, trái tim co quắp đến đau đớn.

Thiên Nhất Hào nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Chấn.

Dù sao Thẩm Chấn cũng là cậu cả ở Khế Lệ, thực ra cũng là một người thông minh.

Trong chớp mắt anh ta suy nghĩ cẩn thận các loại nguyên do.

"Nếu tôi đoán không nhầm, chắc là anh đã làm gì đó đắc tội ngài Diệp rồi nhỉ?"

Hai mắt Thẩm Chấn sáng ngời.

Rầm!

Lý Điền lập tức quỳ trên mặt đất.

"Cậu Thẩm, lúc đó tôi không biết phân phận của ngài Diệp..."

Thẩm Chấn khoát tay nói.

"Bỏ đi! Bây giờ các người cũng đã bố trí ổn thỏa cho ngài Diệp rồi, thậm chí còn bao hết cho cậu ấy, chứng tỏ các người cũng đã được ngài Diệp tha thứ.”

"Thẩm gia tôi đương nhiên cũng không dám tùy tiện so đo với các người!"

Nghe được câu này của Thẩm Chấn, khóe miệng của Thiên Nhất Hào, Lý Điền run rẩy, trong lòng sợ hãi.

Ẩn ý trong lời nói của Thẩm Chấn có nghĩa là, nếu ngài Diệp không tha thứ cho bọn họ, như thế, chỉ sợ Thẩm Chấn sẽ trực tiếp vận dụng thế lực Thẩm gia để đối phó với bọn họ.

Thẩm gia cũng muốn cống hiến vì ngài Diệp!

"Chắc là các người luôn đợi nhu cầu của ngài Diệp bất cứ lúc nào mà sắp xếp cho thỏa đáng đúng chứ?"

Lúc này Thẩm Chấn lại chuyển đề tài nói chuyện.

Thiên Nhất Hào lập tức nói: "Đúng vậy, cậu Thẩm."

Thẩm Chấn hít sâu một hơi, nói: "Không biết tôi có thể đợi ở lầu một trong quán của các người được không?"

Giọng điệu nói chuyện của cậu Thẩm, mang theo dò hỏi, mang theo đề nghị.

Ánh mắt cũng như vậy!

Thiên Nhất Hào vĩnh viễn cũng không dám tưởng tượng, Thẩm Chấn với thân phận là cậu cả đỉnh cao nhất cũng sẽ nói chuyện như vậy với anh ta!

"Cậu Thẩm, nếu như ngài do ngài Diệp gọi tới, đương nhiên có thể!"

"Mau mau mời vào!"

Đương nhiên Thiên Nhất Hào hiểu được, sở dĩ Thẩm Chấn khách khí với anh ta như vậy, chỉ vì Diệp Đông!

Lúc này, anh ta vội vàng đẩy cửa vào, mời Thẩm Chấn bước vào đại sảnh.

Sau đó, anh ta lập tức sắp xếp chỗ ngồi, thậm chí còn chuẩn bị cà phê cho Thẩm Chấn.

Tuy nhiên, tất cả đều bị Thẩm Chấn từ chối.

"Cùng nhau đứng đây để chờ cậu Diệp đi!"

Thẩm Chấn kiên quyết nói.

Trái tim của Thiên Nhất Hào và Lý Điền lại lần nữa co thắt.

Bên trong phòng riêng cao cấp nhất.

Lúc này, chỉ còn lại hai người Diệp Đông, Liên Thục Giai.

Hoàn cảnh yên tĩnh.

Toàn bộ thiết kế ánh sáng, thiết kế trang trí, mang theo một loại phong tình mị hoặc.

Bầu không khí có chút mập mờ!

Diệp Đông nhìn Liên Thục Giai, trong lòng tràn đầy xúc động!

Sau sáu năm xa cách, anh cùng với Liên Thục Giai đã có thể ngồi trong quán cà phê Thanh Xuân, cùng uống cà phê với nhau.

Giờ phút này Liên Thục Giai cũng đang cúi đầu, trên mặt có hơi đỏ bừng.

"Thục Giai..."

Diệp Đông vừa muốn mở miệng nói chuyện.

Liên Thục Giai cũng đột nhiên đứng lên ôm lấy Diệp Đông.

"Diệp Đông, hôn em!"

Liên Thục Giai đỏ hết cả mặt, nhưng lời nói ra lại rất kiên quyết.

Thậm chí Diệp Đông có hơi ngơ ngác, lời nói của Liên Thục Giai bây giờ khiến anh có chút không kịp phản ứng lại...

Nhưng mà.

Không đợi Diệp Đông hồi phục tinh thần lại.

Đôi môi mềm mại dịu dàng của Liên Thục Giai đã phủ lên đôi môi của Diệp Đông.

Một cô gái vốn dĩ mềm mại yêu kiều có thể dũng cảm, hào phóng như thế cũng chỉ có một nguyên nhân, đó là cô gái ấy thực sự yêu thương một chàng trai!

Có thể làm tất cả vì chàng trai ấy!

Diệp Đông cảm nhận được sự kiên quyết, nhiệt tình của Liên Thục Giai, khiến trong lòng anh bốc lên một trận khí huyết!

Bản thân Diệp Đông là người mang huyết mạch Lục Môn Thần Công, là huyết mạch thuần dương.

Anh không phải là người ăn chay, làm sao có thể không có phản ứng gì.

Diệp Đông vừa muốn đáp lại...

Đột nhiên.

Bên ngoài vang lên một giọng nói.

"Cô chủ, chắc cô đang ở bên trong phòng riêng."

"Mời cô ra ngoài, bà chủ lệnh cho chúng tôi đến đưa cô về!"

Giọng nói này tràn đầy nội lực này, hiển nhiên là một tên giỏi võ!

Hơn nữa, Diệp Đông có thể phân biệt được tên giỏi võ này đã đạt tới giai đoạn sơ kỳ đỉnh phong của nội kình nhị phẩm.

Hơn nữa không chỉ có một tên! Là ba tên!

Với thực lực tu vi như vậy, nhìn ra Khế Lệ ước chừng chỉ có người Thẩm gia mới có khả năng đối mặt!

Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt của Liên Thục Giai lập tức thay đổi, vội vàng rời khỏi Diệp Đông.

Diệp Đông cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp và hương vị ngọt ngào vừa rồi, trong lòng có chút không nỡ

Vừa rồi bản thân anh còn chưa kịp đáp lại Liên Thục Giai!