Điền Viên Nhật Thường

Chương 134




Sáng hôm sau, Nhan Việt tính đúng thời gian lại xuất hiện trước cửa nhà 301.

Có chuyện ngày hôm qua, Vương Thục Tú đã bình tình với sự xuất hiện của anh rất nhiều. Tuy trong lòng vẫn khó chịu, nhưng thấy vui vẻ không che dấu được trong mắt tiểu hỗn đản, cô cũng chỉ thầm thở dài, chấp nhận Nhan Việt đưa tiểu hỗn đản đến cửa hàng.

Bởi vì hôm qua đã đồng ý là đi với Lục Lăng Tây đến đón Đại Hắc, nên Nhan Việt cũng không đến chỗ An Kiệt mà luôn ở Vi Viên Nghệ. Đến trưa hết bận rộn, anh đang định đưa Lục Lăng Tây đi ăn cơm, thì thấy Dịch Hàng lái chiếc Jinbei đến đây.

"A, sao Dịch Hàng lại đến đây?".

Lục Lăng Tây nhìn giờ, bây giờ đúng là giờ cơm trưa, ở tiệm cơm rất nhiều người, Vương Thục Tú không ở đó nên tất cả đều do Dịch Hàng quản lý cả, sao cậu ta lại lái xe đến cửa hàng chứ? Cậu lo lắng không biết có phải ở tiệm cơm xảy ra chuyện gì không, liền thấy Dịch Hàng kêu to mang hai cái cặp lồng lớn nhảy xuống xe vọt đến.

"Lão tam, nhân lúc còn nóng mau ăn đi". Dịch Hàng vừa nói vừa giơ giơ cặp lồng trong tay.

Lục Lăng Tây ngỡ ngàng, "Cậu đến đưa cơm sao?".

Dịch Hàng gật đầu, tìm cái bàn ở cửa đặt cặp lồng lên mở ra. "Đây đều là tôi làm đấy, cậu nếm thử xem thế nào? Có khác nhiều với chị Tiểu Hoa không?". Miệng Dịch Hàng thì nói vậy, nhưng trên mặt lại là vẻ "Dám nói không ngon thì không bạn bè gì nữa". Lục Lăng Tây nhìn mà bật cười, nhưng vẫn không hiểu sao Dịch Hàng lại đưa cơm đến cho cậu.

"Là chị Tiểu Hoa dặn đấy, chị ấy nói mấy ngày nay cậu ăn đồ không ngon, cả người đều gầy". Dịch Hàng nói tới đây liền choàng qua cổ Lục Lăng Tây nói: "Nào, để tôi xem gầy ở đâu?".

Hai người trêu đùa như lúc bình thường, Nhan Việt nhìn Dịch Hàng thân thiết với Lục Lăng Tây lại ăn dấm, nhưng không thể nói được gì, chỉ có thể mặt không đổi sắc ngăn Dịch Hàng lại, quay đầu nói với Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây mau ăn đi, đợi lát nữa sẽ nguội mất".

Cặp lồng mà Dịch Hàng mang đến có ba tầng, hai tầng trên là đồ ăn mà Dịch Hàng nấu, tầng dưới là cơm. Cậu cười nói với Nhan Việt: "Anh Nhan cũng ăn cùng đi, chị Tiểu Hoa nói có thể anh cũng ở đây, nên tôi liền mang phần ăn của hai người đến".

Nghe Dịch Hàng nói là Vương Thục Tú dặn, Lục Lăng Tây vui vẻ cười. Cậu đã nói mà, mẹ chỉ mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, tức giận cũng chỉ một thời gian mà thôi. Nhan Việt hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Dù thế nào đi nữa thì thái độ của Vương Thục Tú ngày càng dịu đi, đây là một chuyện tốt.

Ở nhà, Tiêu Phong nghe Vương Thục Tú gọi điện dặn Dịch Hàng giữa trưa nấu đồ ăn mang đến cho Lục Lăng Tây, trước khi cúp điện thoại thì lại xụ mặt bỏ thêm một câu, Nhan Việt có thể cũng ở đó, bảo Dịch Hàng chuẩn bị hai phần.

Tiêu Phong cười lắc đầu, Vương Thục Tú quay đầu lại thấy vậy, lập tức thẹn quá hóa giận, mày liễu nhướng lên, "Anh cười gì mà cười!".

Tiêu Phong lập tức yếu thế, "Cười chỗ nào chứ, anh chỉ thích nghe em quan tâm Tiểu Tây thôi".

Vương Thục Tú trừng mắt nhìn y, "Đừng tưởng là em không biết anh nghĩ gì. Không phải em lo Nhan Việt không có cơm ăn, mà là lo Dịch Hàng mang thiếu, tiểu hỗn đản sẽ không nỡ ăn một mình mà đưa cho Nhan Việt ăn".

"Được được, đều vì tốt cho Tiểu Tây". Tiêu Phong dỗ Vương Thục Tú.

Vương Thục Tú đúng tình hợp lý, "Vốn chỉ vì tốt cho tiểu hỗn đản thôi".

Trong lòng Tiêu Phong rất buồn cười, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Càng ở lâu cùng Tiểu Hoa, y càng phát hiện ra Tiểu Hoa tốt thế nào, đừng thấy bình thường Tiểu Hoa rất lợi hại, nhưng thật ra là miệng chua ngoa tâm đậu hủ. Trong đầu thì suy nghĩ, nhưng việc trên tay cũng không dừng lại, một lúc đập bảy tám quả óc chó cho Vương Thục Tú ăn. "Nào, ăn quả óc chó đi, nhiều dinh dưỡng lắm".

Vương Thục Tú phồng mặt cầm lấy nhân quả óc chó đã đập ra, nghĩ nghĩ liền bật cười.

Ăn xong cơm trưa, Vương Thục Tú nghe điện thoại của Lục Lăng Tây. Nghe tiểu hỗn đản không đầu không đuôi nói cảm ơn mẹ, Vương Thục Tú hừ một tiếng, giả vờ như không hiểu ý của Lục Lăng Tây. Cho đến khi Lục Lăng Tây nói buổi tối muốn đi đón Đại Hắc, thuận tiện đến vườn hoa nhìn, mai mới về được, cô mới không vui nói: "Tiểu hỗn đản, đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một bước".

"Mẹ". Lục Lăng Tây lấy lòng gọi một tiếng.

Vương Thục Tú nghẹn trong lòng không muốn phản ứng lại Lục Lăng Tây, nhưng rồi lại mềm lòng, đành không tình nguyện nói: "Ngày mai về sớm chút".

"Dạ, cảm ơn mẹ".

Cúp điện thoại, Lục Lăng Tây vui mừng báo tin tốt này cho Nhan Việt. Cậu cũng không phải vì muốn ở bên Nhan Việt nên mới đến vườn hoa, mà là muốn đến vườn hoa lấy cây hoa sơn trà biến dị mang về. Cậu và ông Trương đã hẹn là ngày mai xem mạch cho bác gái, ông Trương chắc chắn sẽ không lấy tiền, Lục Lăng Tây lại ngại để ông phải đến một chuyến, nên định tặng cây hoa sơn trà kia cho ông. Vẻ mặt cậu rất hưng phấn, Nhan Việt nhìn thấy cũng cười theo.

Năm giờ chiều, Phương Lỗi lái xe đến. Anh vừa vào Vi Viên Nghệ, sắc mặt của Lục Lăng Tây và Nhan Việt liền kỳ lạ hẳn. Phương Lỗi không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, anh sờ sờ mấy vết cào trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Muốn cười thì cười đi, đây là kiệt tác của miêu đại gia".

Nhan Việt nhịn cười nói, "Rốt cuộc anh đã đắc tội Tiểu Hôi ở chỗ nào vậy?".

Phương Lỗi rất nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Nó đánh nhau với Đại Hắc lại không đứng bên phía nó có tính không?".

Lục Lăng Tây: "...".

Nhan Việt nghe vậy phá lên cười.

Nói ra thì, đừng thấy Tiểu Hôi không thèm để ý chuyên ức hiếp Phương Lỗi, Phương Lỗi lại rất thích Tiểu Hôi. Không nói đến việc Tiểu Hôi rất thông minh, chỉ nói Tiểu Hôi mới ở bên cạnh anh mấy ngày đã giúp anh phá được một vụ án. Vụ án này có chút liên quan đến Lục Lăng Tây, chính là đám lưu manh lần trước định dùng ma túy hãm hại Lục Lăng Tây. Đồng nghiệp của Phương Lỗi bắt bọn họ về hỏi, tra ra được một nhóm buôn ma túy ở Phượng Thành.

Ngày đó đi bắt người Tiểu Hôi cũng ở đó, ai cũng không ngờ bọn chúng lại đào một tầng hầm ở tầng một, nếu không phải Tiểu Hôi phát hiện ra tầng hầm, tìm được thứ mà bọn chúng giấu bên trong, thì đám Phương Lỗi đã đến phí công rồi. Vụ án này bây giờ đang thẩm tra xử lí, tình huống cụ thể Phương Lỗi không tiện nói rõ cho Lục Lăng Tây và Nhan Việt. Nhưng anh thật lòng xem Tiểu Hôi là đồng bạn của mình, dù cho mỗi lần Tiểu Hôi không đánh lại được Đại Hắc liền quay đầu cào anh, anh cũng không tức giận.

Ba người ngồi trong cửa hàng đến sáu giờ, Phương Lỗi mới dẫn bọn họ đến khu cảnh khuyển Phượng Thành. Mấy con chó hoang lần trước Phương Lỗi mang về được nuôi ở đây. Mấy người vừa vào, Lục Lăng Tây còn chưa xuống xe, liền thấy Đại Hắc từ phòng của chó chạy ra, cái bóng màu đen như một tia chớp chạy từ đằng xa đến. Đại Hắc rất ít khi chạy hết tốc độ như vậy, khoảng cách mấy trăm mét mà chỉ trong chớp mắt đã vọt đến trước mặt Lục Lăng Tây.

"Đại Hắc".

Đại Hắc thân thiết kêu một tiếng với Lục Lăng Tây, đứng thẳng thân lên, hai chân trước bám vào người Lục Lăng Tây, hưng phấn lè lưỡi với cậu. Lục Lăng Tây vươn tay ôm Đại Hắc, lúc không gặp thì không sao, gặp lại Đại Hắc cậu mới nhận ra là mình rất nhớ nó. Nghe thấy vui sướng trong tiếng kêu của Đại Hắc, Lục Lăng Tây sờ đầu nó, cam đoan nói: "Sau này tao không xa Đại Hắc nữa".

Đại Hắc híp mắt kêu nhỏ.

Một người một chó xa cách đã lâu rất vui mừng khi gặp lại, ngay cả Tiểu Hắc cũng xen vào chung vui, chết sống làm ổ trên đầu Đại Hắc không chịu xuống, chọc Phương Lỗi cười ha ha. Lúc bọn họ đến thì cảnh khuyển trong khu vừa huấn luyện xong. Mấy con chó hoang mà Phương Lỗi mang về cũng cùng huấn luyện trong đó. Tuy tính phục tùng của mấy con chó hoang này còn chưa đủ, nhưng về mặt hiểu mệnh lệnh lại khiến mọi người chấn động. Đổi lời khác để nói, thì những con chó đó đều thông minh hiểu tiếng người, lúc huấn luyện thì gần như có thể nghe hiểu tất cả mệnh lệnh.

Vốn người phụ trách còn thấy không vui, cảm thấy Phương Lỗi mang mấy con chó hoang đến đây là làm mất mặt bọn họ, nếu không phải vì có quan hệ tốt với Phương Lỗi thì đã sớm đuổi anh đi rồi. Kết quả sau mấy ngày huấn luyện, người phụ trách còn quan tâm hơn cả Phương Lỗi nữa. Nhất là với Đại Hắc thì thích vô cùng. Đã mấy lần tìm Phương Lỗi hỏi có thể tìm chủ Đại Hắc nói để Đại Hắc ở lại đây được không. Nếu không được thì tìm vợ cho Đại Hắc cũng được, sinh một ổ Đại Hắc nhỏ chắc chắn cũng không kém chút nào.

Vẻ mặt Phương Lỗi u oán nói với Lục Lăng Tây về chuyện làm mai cho Đại Hắc, trêu chọc nói: "Bây giờ Đại Hắc là nam thần trong lòng tất cả những người chăm sóc trong khu rồi, hơn nữa là loại cao không thể leo đến được".

Lục Lăng Tây tưởng tượng cảnh mấy người chăm sóc kia mang một đàn chó đến cho Đại Hắc chọn vợ, ôm bụng cười một lúc lâu.

Buổi tối đến vườn hoa, Đại Hắc lúc đi ngủ cũng không chịu rời xa Lục Lăng Tây. Nhan Việt không còn cách nào đành phải khoan dung cho Đại Hắc ngủ ở đầu giường gần lò sưởi như lúc đầu vậy. Lục Lăng Tây còn nấu nước tắm sạch sẽ cho Đại Hắc, nghiêng người ôm lấy nó. Đại Hắc nằm bên cạnh cậu, thân thiết nhìn cậu, thường liếm ngón tay cậu nữa. Nhan Việt ăn dấm nhìn một người một chó, có cảm giác như mình là kẻ thứ ba chen chân vào vậy.

Sáng hôm sau, hai người ăn sáng ở nhà Lý đại gia rồi chuẩn bị đi về. Trước lúc về Lục Lăng Tây đến xem cây liễu thế nào. Vài ngày không gặp, cây liễu đã tỉnh dậy từ trong giấc ngủ đông, lá cây xanh nhạt rủ trên cành, đung đưa theo gió. Không chỉ có cây liễu, mà mùa xuân ở thôn Linh Thủy cũng đến rất sớm, hai bên ruộng, góc sân đều mọc lên đám cỏ nhỏ xanh biếc, tô điểm cho mặt đất đơn điệu, lan tỏa hơi thở của mùa xuân.

Lý đại gia nói với Lục Lăng Tây, chỉ có thôn Linh Thủy mới thế này thôi, Tống gia trang cách xa mười dặm vẫn còn một vùng bụi mịt mờ không có gì cả. Cây không đâm chồi, trên đất cũng chẳng mọc được mấy cọng cỏ dại. Thôn dân nói đây đều là Cây Thần phù hộ, lại nghĩ đến năm ngoái rau củ và trái cây trong sân đều vừa nhiều vừa tốt, năm nay ông nghe nói có vài hộ định khai khẩn đất hoang, trồng đại cây gì đó. Không vì bán lấy tiền thì là vì cho nhà mình ăn.

Ông từ ái dặn Lục Lăng Tây: "Muốn ăn gì thì nói với ông, trong sân nhà ông cái gì cũng trồng được".

Lục Lăng Tây ngượng ngùng gật đầu, nhớ đến một chuyện. Năm trước khi hệ thống mở ra chức năng tiến hóa, thì rau củ và trái cây trong sân nhà Lý đại gia đã chín hết rồi, cậu không có cơ hội xem xem rau của và trái cây có thể tiến hóa được hay không. Sau đó Tiêu Phong xây một nhà kính trồng rau, mặc dù cậu có suy nghĩ này nhưng không có thời gian đi. Hơn nữa cũng giống như cây trong vườn hoa tiến hóa vậy, cần thường xuyên nhìn xem, chỉ đi một hai lần thì chưa chắc đã may mắn gặp đúng lúc thực vật ở trong thời kỳ tiến hóa. Cậu còn nghĩ có nên trồng gì trong nhà mình không, nhưng chuyện ở Vi Viên Nghệ rất nhiều, chuyện này vẫn kéo dài chưa làm được.

Lại nói tiếp lần này là một cơ hội, Lục Lăng Tây vẫn luôn cho rằng chỉ cần là thực vật, thì dù là loại nào cũng đều có thể tiến hóa. Lại nghĩ đến hạt giống mà hệ thống thưởng cho cậu, trực giác nói cho cậu biết đó chắc là hạt giống sau khi tiến hóa. Dù là cà chua hay là nho, cây mà cậu trồng ra có lẽ chính là hình dạng tiến hóa sau cùng.