Diễn Viên Hạng A

Chương 4: Chân giữa




Người đàn ông vội vàng kéo quần lên, Khả Ái cũng vội vàng đứng lên đang định bước ra ngoài xem là ai thì chợt có một con mèo từ bên trên cửa sổ nhảy xuống.

" Chỉ là con mèo thôi mà !"

Khả Ái kéo cánh tay tên Trần tổng nũng nịu, giọng hết sức giả nai.

Tô Mỹ Nhân nhân cơ hội họ đang nói chuyện vội vàng tháo giày cao gót ra chạy lên trên tầng trên để tránh bị bắt gặp.

"Trần tổng à, anh phải giữ lời đấy !"

Khả Ái đưa tay vẽ vẽ lên ngực tên Trần tổng nói.

" Vậy thì còn phải xem bản lĩnh của em tới đâu đã, đúng không ?"

Tên Trần tổng kia cũng không kiêng dè mà chộp lấy cánh tay của Khả Ái, bàn tay bắt đầu không yên phận mà xoa bóp đôi gò bồng đằng sau chiếc áo cup bó sát kia.

Tô Mỹ Nhân nhếch mép cười khinh bỉ, đúng là nồi nào úp vung nấy mà!

Bữa tiệc kết thúc, ai nấy chuẩn bị ra về. Tô Mỹ Nhân đi qua ghé sát tai Khả Ái nói:

" Không ngờ cô lại thích chân giữa đến vậy đấy !!"

" Cô nói cái gì vậy ?"

" A, tôi quên mất, đáng ra cũng phải gửi clip đó cho cô hồi tưởng lại mới đúng nhỉ ?"

" Cô..."

' Chát '.

Tiếng vang giòn giã đáp xuống khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mỹ Nhân. Đám báo chí xung quanh nhanh chóng chạy tới chụp ảnh, đúng là bắt gặp diễn viên hạng A và diễn viên lọt top mâu thuẫn với nhau quả là hiếm gặp mà.

" A, Khả Ái, không phải chỉ là chiếc cup hạng A thôi sao ? Nếu cô muốn tôi có thể đưa nó cho cô mà."

Tô Mỹ Nhân thuận thế đẩy thuyền, muốn ra tay với cô thì cô sẽ trả lại gấp đôi.

" Cô..."

Khả Ái ngơ ngác không hiểu gì.

" Cô Khả Ái, có thật là cô muốn tranh đoạt hạng A với Tiểu Mỹ Nhân không?"

" Những gì Tiểu Mỹ Nhân nói là thật sao cô Khả Ái?"

Cứ như vậy đám phóng viên bao vây lấy Khả Ái như tra hỏi tội phạm vậy. Tô Mỹ Nhân vào vai người bị hại.

Trợ lý của Khả Ái vội vàng gọi đám vệ sĩ mau chóng đưa Khả Ái ra ngoài, nhưng vẫn không thể cắt đuôi đám vệ sĩ được. Tô Mỹ Nhân đứng dậy nhếch mép cười như đạt được ý mình.

Tô Mỹ Nhân bước ra hướng ngoài cửa, hoà vào dòng người. Ngồi lên chiếc Bugatti đen của Thẩm Quân Tiêu đã chuẩn bị mà rời đi.

" Vui vậy sao ?"

Thẩm Quân Tiêu ngồi bên cạnh thấy cô từ lúc lên xe đến giờ cười không ngừng, lên tiếng hỏi.

" Không những vui mà còn cực kỳ vui !"

Tô Mỹ Nhân bật cười thành tiếng, nghĩ đến sắc mặt của Khả Ái méo mó làm cô không nhịn được cười mà! Cô đưa tay xoa xoa bên mặt đang sưng đỏ của mình, điều này thu hút sự chú ý của Thẩm Quân Tiêu, anh đưa tay kéo mặt cô gần lại mình.

" Làm sao ?"

Không đầu, không đuôi anh hỏi.

" Không có gì, chỉ là chút xích mích nhỏ thôi !"

Thẩm Quân Tiêu cũng không hỏi nhiều, anh cũng biết làm nghề này đâu thể tránh khỏi những chuyện như vậy.

" Vậy thì chút nữa nhớ làm tôi vui, nhớ chưa, hửm ?"

Thẩm Quân Tiêu nhìn cô nói từng câu từng chữ, cả cơ thể của cô run lên. Nụ cười trở nên gượng gạo nhìn anh.

" Thẩm Quân Tiêu à, anh đừng ác như vậy chứ ? Vừa nãy chẳng phải...."

" Tôi còn chưa tính sổ em chuyện em dám nói dối tôi."

Thẩm Quân Tiêu nhàn nhã gõ gõ từng nhịp lên đệm xe.

" Đúng là đồ nhỏ mọn !"

Tô Mỹ Nhân lầm bầm một mình.

Chiếc xe chạy trên những đoạn đường cao tốc, cảnh về đêm của nước Pháp phải nói là cực kỳ đẹp. Tô Mỹ Nhân mở cửa sổ ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Những ánh đèn lung linh chiếu lên mặt đường, không gian dường như tĩnh lặng, chỉ có tiếng xe cộ đi lại. Mái tóc cô bay bay trong gió mang vẻ đượm buồn.

Chiếc xe dừng lại tại một căn nhà nhỏ bên ngoài nội thành. Vì đã quá khuya và mệt mỏi, Tô Mỹ Nhân theo chân Thẩm Quân Tiêu tiến vào căn nhà. Cô lăn lên giường cuộn chăn quanh người muốn ngủ thì bị anh lôi dậy.

" Mau đi tắm rửa đi."

" Thẩm tổng à, anh không thấy đã muộn như vậy rồi sao ? Bây giờ mà tắm sẽ rất dễ bị bệnh đó !"

Tô Mỹ Nhân biết ý định của anh nên cô giở trò để dập ngay cái ý nghĩ đen tối đó của anh.

" Yên tâm, với sức khoẻ của em thì có tắm chục lần cũng không chết được đâu !"

Thẩm Quân Tiêu lạnh lùng nhả ra từng chữ.

Tô Mỹ Nhân cắn môi tức giận. Cô bị anh vác dậy đi về phía nhà tắm, ném cô vào bồn tắm rồi dùng nước lạnh xối lên người cô.

" Lạnh !!!"

Tô Mỹ Nhân nhảy vội ra ngoài, trừng mắt nhìn anh.