Diễn Viên Hạng A

Chương 23: Tiểu Lệ






Dọn dẹp xong hết số đồ đạc của mình thì cũng đã quá nửa đêm. Tô Mỹ Nhân mệt mỏi nằm nhoài lên chiếc giường êm ái, bụng bắt đầu lại sôi lên vì đói.

" Vừa mới ăn mà ta ."

' Ọc ọc '

Tiểu Mỹ ôm bụng đói ngó ra ngoài cửa phòng, thấy bên ngoài tối thui. Cô lần mò cầm điện thoại bước xuống dưới nhà ăn, định kiếm gì đó ăn cho đỡ đói. Tìm một hồi thì thấy trong tủ còn miếng bánh kem và hoa quả.

" Ăn tạm vậy !"

Bản thân dấy lên cơn lười nấu ăn nên chủ yếu cô chỉ ăn qua loa cho qua bữa. Bê số đồ ăn đó ra khỏi tủ, trên bàn là miếng bánh kem cùng rổ hoa quả trông rất bắt mắt. Tiểu Mỹ lấy miếng bánh lớn bỏ vào miệng, miếng bánh còn chưa vào tới miệng thì đèn điện trong nhà ăn bị bật làm sáng chưng lên.

Tô Mỹ Nhân theo giác quan quay lại nhìn, người bật đèn ấy vậy lại là tên ác ma kia.

Cả người cô nổi da gà khi anh ta nhìn chằm chằm lên người mình, đặc biệt là số đồ ăn cô để trên bàn càng làm thu hút sự chú ý của người đàn ông. Rõ là diễn viên luôn phải là người giữ dáng, ăn uống cũng phải điều độ chứ đâu như cô ? Đã ăn tối rồi giờ lại ăn đêm.

" Dính bánh rồi ."

Thẩm Quân Tiêu tiến lại đưa ngón tay quẹt lên vết bánh kem dính trên môi cô rồi bỏ vào miệng mình. Tô Mỹ Nhân trợn tròn mắt nhìn hành động của anh ta. Bất ngờ anh ta cúi xuống hôn cô thật sâu một cái rồi tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, còn cô thì vẫn tròn mắt nhìn một loạt hành động của anh.

" Chỗ này cũng dính."

Làm xong anh mở tủ lấy nước uống rồi quay lại nói tiếp :

" Nhớ ngủ sớm."

Nói xong cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh đã đi lên phòng mất.

' Ủa ! Là sao ?'

Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cô. Tiểu Mỹ cứ ngồi đó ngẩn ngơ, trong góc tường một khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận, bấu chặt vào thành tường, cô ta tức không thể xé nát Tô Mỹ Nhân kia.

Sáng hôm sau cô bị đánh thức bởi cuộc gọi của Tiểu Nhu gọi tới, đã có người đầu tư vốn cho họ, Tiểu Mỹ cũng thừa biết người đó là ai nhưng cô cũng làm ngơ đi.

Thay đồ xong xuống nhà đã thấy dì Diệp cùng mọi người đang dọn dẹp đồ đạc.

" Tiểu Mỹ, lại đây ăn sáng đi ."

Dì Diệp vẫy vẫy cô lại. Dù chỉ vừa mới quen nhưng bà lại cảm nhận được ở cô có một thứ gì đó rất gần gũi với bà.

" Con tới liền ạ ."

" Tiểu Lệ, mau vào bếp lấy cháo ra đi."

Dì Diệp sai phó Tiểu Lệ đang đứng ngay đó rửa hoa quả.

" Dì à, không phải cô ta cũng có tay sao ?"

" Ăn nói cẩn thận ."

Dì Diệp nhắc nhở.

" Không sao đâu, con tự lấy được ạ ."

Tiểu Mỹ xua tay vừa bước vào trong bếp.

" Để đó tôi lấy, không có người lại đi mách thiếu gia."

Tiểu Lệ bĩu môi, đẩy Tô Mỹ Nhân ra không may cô đụng phải con dao gọt hoa qua ngay phía sau làm nó cứa vào tay cô.

" A "

Tiểu Mỹ khẽ kêu lên nhưng tiếng kêu khá nhỏ nên chỉ có cô và tiểu Lệ nghe thấy, máu chảy ra từ vết đứt, cô vội dùng bên tay kia bịt miệng vết thương lại, may mà vết thương không sâu nên Tiểu Mỹ cũng chỉ dùng nước rửa tạm qua.

" Đáng đời ."

Tiểu Lệ lườm nguýt cô, tỏ vẻ đạt được ý muốn.

" A~ "

Tiếng kêu thất thanh của Tiểu Lệ vang cả căn phòng làm thu hút sự chú ý của mọi người.

" Có chuyện gì vậy ?"

Tất cả mọi người cùng chạy vào chỗ hai người đang đứng.

" Tiểu Lệ, xin lỗi, tôi không cố ý !"

Tiểu Mỹ tỏ ra bộ mặt vô cùng hối lỗi.

Trên tay của Tiểu Lệ dính đầy cháo vẫn còn bốc hơi nóng hổi.

" Là cô hất lên người tôi. "

" Dì ơi, con thật sự không cố ý, tay con vô tình bị dao cứa phải, bị giật mình nên con mới đụng phải vào cô ấy. Tôi xin lỗi."

Nhìn vẻ mặt áy náy của Tiểu Mỹ khiến mọi người cũng cảm động thay.

" Tôi có lọ thuốc tốt, chút nữa tôi đưa cho cô bôi. Cho tôi xin lỗi nhé !"

" Cô..."

" Được rồi, mau rửa sạch tay đi rồi đi bôi thuốc vào. Mọi người giải tán đi ."

Chú Trịnh đứng đó cũng chỉ lắc đầu, ông biết tiểu Lệ cũng không phải là người yên phận.

" Ra ngoài đi dì sẽ lấy tô khác cho con ."

Dì Diệp quay sang nói nhẹ nhàng với Tiểu Mỹ. Cô gật đầu rồi ra ngoài.

' Muốn đối đầu với tôi sao ? Không dễ đâu !'

Tô Mỹ Nhân ra ngoài nhếch mép khinh bỉ. Nụ cười đó đã thu hút vào tầm ngắm của Thẩm Quân Tiêu, anh đứng trên cầu thang xỏ tay túi quần suy nghĩ gì đó.

" Anh chưa đi làm sao ?"

Ngước lên thấy anh ta đi vào phòng ăn , cô cất tiếng hỏi.

" Chút nữa."

Tô Mỹ Nhân bĩu môi, đúng là đồ lạnh lùng!