Diễn Viên Hạng A

Chương 10: Bệnh viện




Sau khi thấy Thẩm Quân Tiêu đứng cách đó không xa, Cố Uyển Dư thì thào nói đủ để anh nghe thấy.

" Em tỉnh rồi sao ? Để anh gọi bác sĩ tới kiểm tra."

Thẩm Quân Tiêu tiến lại gần Cố Uyển Dư định ra ngoài gọi bác sĩ thì bị bàn tay của Uyển Dư ngăn lại.

" Em không sao đâu !"

Thẩm Quân Tiêu nhìn bàn tay nhỏ nhắn gầy guộc, trên mu bàn tay còn có một vết sẹo dài của Cố Uyển Dư mà trong lòng dâng lên cảm giác gì đó rất khó tả.

Chính vết sẹo đó của Cố Uyển Dư đã cứu anh một mạng!!

Năm ấy, anh còn là sinh viên năm ba và cô là sinh viên năm nhất.

" Này cậu, cẩn thận !!!"

Tiếng Cố Uyển Dư vang lên, đồng thời lao nhanh về phía Thẩm Quân Tiêu.

Thẩm Quân Tiêu vừa xoay người lại theo tiếng kêu của người phía sau thì anh bị người con gái trước mặt đẩy ngã sang một bên. Cùng lúc đó 'choang'.

Chậu cây từ bên trên rơi xuống đất, đất đá rơi tung ra kèm theo lớp thủy tinh vỡ vụn bắn lung tung.

" Hai cậu không sao chứ ?"

Những nam sinh và nữ sinh khác thấy cả hai ngã lăn ra sân thì tiến lại hỏi han. Thẩm Quân Tiêu đứng dậy phủi phủi quần áo, nhìn cô gái nằm bên cạnh, anh đưa cánh tay ra tỏ ý định muốn kéo cô ấy dậy.

Cố Uyển Dư cũng không ngần ngại đưa bàn tay ra nắm lấy tay Thẩm Quân Tiêu. Chính vết thương trên bàn tay, máu đang không ngừng chảy.

" Tay của cậu..."

Thẩm Quân Tiêu chỉ vào bàn tay đang đẫm máu của Cố Uyển Dư . Cũng chính vì vết thương đó mà cả hai bắt đầu quen biết rồi mối quan hệ đó dần phát triển.

Vì Cố Uyển Dư rất xinh đẹp, được mệnh danh là hoa khôi học đường, Thẩm Quân Tiêu lúc đó cũng là soái ca của trường. Cả hai gia đình đều có điều kiện tốt.

Cả hai bên đều đã gặp mặt tính tới chuyện hôn nhân thì cô lại nói chia tay, khi anh biết cô bỏ trốn cùng bạn trai cũ trong chính ngày đính hôn của mình anh đã rất đau lòng.

Cố Uyển Dư ngồi trên giường bệnh, kéo anh ngồi xuống cạnh giường.

" Nếu đã không sao thì em nghỉ ngơi đi, anh có việc phải đi trước ."

Thẩm Quân Tiêu gỡ cánh tay Cố Uyển Dư ra.

" Anh không muốn biết cuộc sống của em đang như nào sao?"

Cô cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài ra, bên trong chỉ còn chiếc áo bra, lộ ra bầu ngực căng tròn. Trên người cô ta chi chít những vết thương tím bầm dập như bị đánh đập thường xuyên vậy.

" Tại sao lại bị như vậy ?"

Thẩm Quân Tiêu nhìn chằm chằm lên những vết thương đó của cô ta.

" Năm đó, em trốn chạy anh cũng là do anh ta ép em."

Cố Uyển Dư bắt đầu khóc thút thít, vừa khóc cô ta vừa kéo áo lên mặc lại.

" Được rồi, có gì từ từ nói."

Thẩm Quân Tiêu ôm cô ta vào lòng an ủi. Lần này, anh phải cho người điều tra lại rõ mới được. Cố Uyển Dư được anh ôm vào lòng thì càng gào khóc to hơn. Hơn thế, nụ cười trên môi cô ta càng sâu, càng thâm độc, xem ra chuyến này cô ta nắm được phần thắng trong tay rồi đây !!

Sáng hôm sau.

Tô Mỹ Nhân mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại.

" Alo, có chuyện gì mà em gọi chị sớm thế !"

" Giờ này chị còn ngủ được sao ? Thẩm tổng nhà chị đang bên cạnh Cố Uyển Dư kìa !"

Tiểu Nhu hét qua điện thoại. Theo phản xạ, Tô Mỹ Nhân đưa điện thoại ra khỏi lỗ tai, nếu không chắc thủng màng nhĩ mất.

" Kệ bọn họ đi. Chuyện sớm muộn thôi mà, vậy nha !!"

Tô Mỹ Nhân cúp ngang điện thoại ném sang một góc. Cô tiếp tục ngủ, nhưng càng muốn chìm lại vào giấc ngủ thì lại càng không thể ngủ được. Tô Mỹ Nhân bực bội ngồi dậy thẫn thờ, vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới.

" Tiểu Mỹ, cô dậy sớm vậy ?"

" Ừm, tôi không ngủ được nữa, haizzz..."

Tô Mỹ Nhân thở dài rồi bước vào nhà ăn.

" Tiểu Mỹ, sao dậy sớm vậy ?"

Dì Diệp cũng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên bà thấy cô dậy sớm như vậy. Có vẻ như mọi người rất bất ngờ khi thấy cô dậy sớm thì phải.

" Con đói không ngủ được ! Dì có gì cho con ăn không ạ ?"

Tô Mỹ Nhân nũng nịu nhìn bà. Quả thực là một phần khi nghe tin Thẩm Quân Tiêu ở bên cạnh Cố Uyển Dư cả đêm qua, một phần cũng vì đói nên cô không thể nào chợp mắt được nữa.

Đúng là không thể ngược đãi cái dạ dày này mà!!

" Đợi một chút, dì lấy cháo gà cho."

Dì Diệp xoa xoa đầu cô như một đứa trẻ vừa nói. Đúng là một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện, nếu thiếu gia nhà bà lấy được cô thì đúng là có phước mà. Nhưng mà...chuyện gì cũng không thể đoán trước được!

" Cảm ơn dì Diệp!"

Mỹ Nhân cười thật tươi. Ăn uống xong cô nhìn xung quanh nhà, lúc này mới để ý là xe của Thẩm Quân Tiêu vẫn ở trong sân.

Biệt thự Thẩm gia rất rộng. Xung quanh đều được Thẩm phu nhân trồng rất nhiều loại hoa, cây cối ăn quả cũng rất nhiều. Biệt thự Thẩm gia nổi bật ở giữa khu vườn ấy, bên cạnh còn có một bể bơi rất lớn, có thể tổ chức được cả party đông người.

Mấy năm nay, hai vợ chồng Thẩm Hành Chu vẫn luôn định cư ở nước ngoài. Cả hai đều biết sự hiện diện của Tô Mỹ Nhân thông qua báo cáo của dì Diệp. Mặc dù, chưa gặp hay trò chuyện bao giờ nhưng bà vẫn mong con trai mình sẽ lựa chọn đúng người.