Điện Từ Bi

Điện Từ Bi - Chương 8






Lúc này Lương Ngộ mới cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy cái cúc trên ngực áo mình đang mắc vào búi tóc nàng.
Những sợi tóc đen bé nhỏ cuốn lấy khe hở trên cúc áo san hô, hắn định gỡ ra, vì khoảng cách rất nhỏ nên khó mượn lực, vừa túm một chút nàng đã kêu đau.

Cuối cùng không còn cách nào, hắn chỉ đành cởi áo khoác, gỡ hai vòng tóc kia xuống.
“Đừng buông bút, tiếp tục viết.”
Hắn để mặc cổ áo hé mở, vẫn nắm lấy tay nàng như cũ, kiên nhẫn dạy nàng vận bút, “Cổ tay quá cứng, thả lỏng chút…thả lỏng thêm chút nữa…” Được hắn dẫn dắt, cái bút lông sói trong tay Nguyệt Hồi dường như có linh tính, cuối cùng hai chữ kia cũng ra dáng ra hình, ít nhất không còn sai bút thuận, dần dần vận chuyển tự nhiên hẳn lên.
Từ nắm thật cho đến nắm hờ, cuối cùng buông ra một nửa, hắn vẫn tiếp tục khuyến khích nàng, “Đẹp hơn chữ trước rồi, tiếp nào…”
Nguyệt Hồi ngửi mùi hương tỏa ra từ áo hắn, đầu xoay mòng mòng tâm hoa nộ phóng.
Trong giọng hắn có tiếng cười khẽ, hẳn cũng coi như vừa lòng.

Nguyệt Hồi luôn nhạy cảm với âm thanh hơn hẳn người thường, giọng nói của Lương Ngộ không giống với Tào Điện Sinh, có lẽ là do lớn rồi mới tiến cung, có những thứ đã được định hình, không bị sửa đổi nữa.

Khi Lương Ngộ nói chuyện sẽ loáng thoáng mang theo chút giọng mũi, kiểu giọng này là duy nhất mình hắn có, thanh cao, kiêu ngạo, đôi khi còn ẩn giấu công kích.

Nếu chỉ được nghe giọng hắn qua một tấm chắn, chắc chắn trước mắt sẽ hiện lên hình ảnh một công tử bạch y, tay phải ôm kiếm tay trái cầm hoa, khóe môi mỉm cười, ánh nhìn lại sắc bén như dao.
Nàng hơi thất thần, kết quả là khuỷu tay phải chịu một gõ, hắn đứng bên nâng giọng, “Luyện chữ kỵ nhất là phân tâm, lúc này không được nghĩ gì hết, chỉ nhìn chằm chằm nét chữ dưới ngòi bút là được.”

Nguyệt Hồi vội định thần, chi chít một loạt trên giấy Tuyên Thành, viết đến cuối cùng lại có chút không nhận ra hai chữ kia.
Nàng tự thấy đã có ba phần thần vận của hắn rồi, đưa chữ nàng đắc ý nhất cho hắn xem, “Ca ca thử nhìn đi, đã tạm được chưa?”
Thói bắt bẻ của hắn bay biến khi gặp nàng, rất hãnh diện mà nói: “Luyện thêm một ngày nữa là gần được rồi.”
Nàng nghe xong thì vui vẻ, nghiêng người về phía trước hỏi hắn: “Thế còn tên của huynh thì sao, viết như thế nào?”
Hắn nhấc bút chấm mực, nâng cao cổ tay viết xuống hai chữ to to “Nhật Bùi”.
Nguyệt Hồi túm tên nàng lại đây, bốn chữ đặt bên nhau, nhìn vào biết ngay là người một nhà.
Nàng lại có chút phiền muộn, lẩm bẩm nói: “Muội không nhớ rõ dáng vẻ cha mẹ, hình như khi còn nhỏ chỉ có một vú nuôi đi theo muội, ngày nào cũng hỏi ‘cô nương đói chưa, cô nương khát chưa’.”
Nhớ về cha mẹ sau bao năm đã qua, giờ đây chỉ thấy giống như người thân từ đời trước.

Bởi vì tiến cung, Lương Ngộ tự thấy thẹn với cha mẹ, tuy đại thù đã báo, nhưng có lẽ hương khói Lương gia đành đứt ở đời hắn rồi.

Hắn tận lực không nhớ đến những chuyện trước kia, sau khi để mất Nguyệt Hồi, hắn càng thêm đuối lý không dám nhìn thẳng.

Cho tới bây giờ huynh muội đoàn tụ, hắn mới từ từ thoát ra khỏi nỗi khốn đốn không bờ không bến này.
Hắn gác bút, đứng thẳng người lên.
“Cha cũng cao tầm ta, từ khi ta biết ghi nhớ đã thấy cha để râu, mặc một thân công phục quan văn, vừa cương nghị vừa khí khái.

Hai mươi tuổi cha đã đỗ tiến sĩ, là thanh niên tài tú có tiếng khắp làng trên xóm dưới, nghe nói ngày trẻ bà mối kéo đến đông tới mức san bằng ngạch cửa, tầm mắt cha cao phải biết, vẫn luôn không có ý định kết hôn.

Sau này có một lần vó ngựa cha làm nước bắn ướt tà váy một vị cô nương, cô nương ấy vừa xinh đẹp vừa ngang tàng, mắng không được dỗ không xong, tự gả mình cho cha.” Ánh mắt hắn dao động trên mặt nàng, nghiêm nghị nói, “Muội lớn lên rất giống mẹ, đặt biệt là đôi mắt khuôn mày.

Đến năm ấy mẹ ba mươi tám tuổi, trong mắt vẫn không hề mất vẻ ngây thơ, cả một đời trong sáng, là người xứng đôi với cha nhất.”
Chỉ là mây tía dễ tan lưu ly dễ vỡ, đắc tội với Đông Xưởng, nào ai quan tâm ngươi có phải quan tốt hay không.

Lúc trước Thuần Tông vẫn còn tại vị, bởi vì quốc khố trống không bốn bề khai mỏ, Tư Lễ Giám phụng ý chỉ Hoàng Đế, trừng trị mấy người làm lá chắn, Hoàng Đế căn bản sẽ không hỏi đến.
Lương gia cứ vậy mà tan tác, đến một người minh oan cũng chẳng có, biến mất sạch sẽ khỏi cõi đời.

Ban đầu hắn cũng định đi cáo ngự trạng, nhưng mà càng bước vào quan trường mới càng hiểu ra thế đạo này đen ngòm, văn võ bá quan ai cũng lãi to, quan tốt đã sớm chết hết.
Nguyệt Hồi vuốt quai hàm mình, “Muội lớn lên giống mẹ…” Nghe hắn miêu tả như vậy, nàng cảm thấy thậm chí cả tính tình cũng giống, nhìn mặt hành xử, không màng thể diện.
Lương Ngộ thấy nàng ngơ ngẩn, lại bồi thêm một câu, “Nhưng mà mẹ rất có học vấn, Phó gia cũng là dòng dõi thư hương, mẹ biết làm thơ, còn viết chữ rất đẹp.”
Nguyệt Hồi cân nhắc, vỗ đùi nói: “Muội cũng biết làm thơ đó, năm ngoái muội từng bật hứng làm một bài, để muội đọc cho huynh nghe.”
Đúng là chuyện lạ, Lương Ngộ chăm chú dỏng tai, chỉ thấy nàng ưỡn ngực, ngẩng cổ ngâm nga: “Nhà nhà ăn dưa muối, nhưng tài chủ thì không, sáng sớm dùng điểm tâm, tối về ngậm đường hạt.

Mùa hè mì nấm sốt, trứng gà nấu canh thịt, bánh đậu chấm tương mè, đủ loại nguyên liệu thơm.” Thế mà lại là ngũ ngôn bát cú, tức khắc làm Lương Ngộ đơ ra.

Nha đầu này từ nhỏ đã thích tác quái, nhiều năm qua đi vẫn chẳng đổi thay.
Hắn lui về sau hai bước, dựa vào kệ sách nhẹ nhàng cười rộ lên, nụ cười này đúng là nắng xuân vừa hé.

Trước đó Nguyệt Hồi từng thấy hắn cười vài lần, nhưng nụ cười chẳng có gì là vui, cất giấu ba phần khoe khoang, thậm chí nụ cười của hắn chỉ là một loại thói quen ứng đối, không có nội dung thực chất.

Lúc này thì khác, hắn híp mắt cong môi, nàng còn có thể trông thấy hàm răng chỉnh tề, hai cái răng nanh nhòn nhọn, khi hé ra có một loại hương vị niên thiếu hồn nhiên.
Nàng đắc ý dào dạt, “Ca ca mau nói đi, thơ này của muội thế nào?”
Lương Ngộ vẫn cho nàng một lời khẳng định, “Vế đối ngay ngắn, vần chân không tệ, tuy thơ không đứng đắn cho lắm, nhưng mà muội chưa từng đọc sách, thế này đã là thiên phú cực lớn.”
Nàng hớn hở ngồi trở lại, đặt bút học theo mẫu viết của hắn, vừa viết vừa kéo dài giọng lầm bầm: “Nhật…Bùi…”
Cái tên này đã bỏ hoang quá nhiều năm, bây giờ được thốt ra từ miệng nàng, quả thực trong lòng thấm vào một xúc cảm khác.
Hắn chậm rãi đi tới trước cửa sổ nguyệt động nhìn cảnh trí bên ngoài.

Màn trúc tơ vàng nửa rũ, một gốc mai vươn chạc cây qua song cửa, đầu cành trổ ra ba nụ hoa nho nhỏ, đỉnh nụ e ấp đỏ tươi.
Hắn xoa chuỗi bồ đề trên cổ tay, quay lại liếc nàng một cái.
“Nguyệt Hồi…”
Mọi tâm tư Nguyệt Hồi đều dồn vào viết chữ, thuận miệng dạ một tiếng.
Lương Ngộ buông tay, thả bước quay trở lại, tìm tòi nhìn nàng, “Mấy năm nay muội ở bên ngoài, rốt cuộc là làm sao để sống sót? Bến thuyền kênh đào là do Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng quản lý, ta biết nơi đó một năm chỉ 3 mùa có thể kiếm ăn, mùa đông mặt nước đóng băng, tàu thuyền cũng dừng hoạt động, là thời điểm sinh kế gian nan nhất…Muội với Tiểu Tứ hai miệng ăn, tiền kiếm được từ ba mùa trước không đủ tiêu, muội dùng cách gì mới trụ được đến đầu xuân?”
Cái bút trên tay Nguyệt Hồi khựng lại, trộm liếc nhìn hắn, có chút chột dạ, “Sao tự dưng ca ca lại hỏi cái này?” Nàng vừa cười vừa đáp qua loa, “Trong thành có rất nhiều đường sống, chỉ cần chịu làm, một người lớn tồ có thể chết được hay sao.”
Nhưng những lời này căn bản không thể lừa Lương Ngộ.
Đại Nghiệp cho tới nay, triều đình thế nào, phố xá ra sao, không có ai biết rõ hơn hắn.

Đông Xưởng nắm giữ mật báo khắp cả nước, thực ra đời sống người dân vùng kinh kỳ không hề tốt như trong tưởng tượng.

Quan viên tham ô, vơ vét ích lợi, sòng bạc quán thuốc mở nơi nơi, mùa đông khắp dặm đường toàn người nằm liệt, chờ người ta đến nhặt xác cho, muốn tranh đường sống là gần như không có khả năng.
Nàng không chịu nói thật, hắn đứng trước án thư, đôi mắt lóe sáng sắc bén, nhìn nàng chằm chằm: “Muội có biết sở trường của phiên tử Đông Xưởng là gì không? Lúc trước bọn họ phụng mệnh ta tìm muội, nếu đã mang được muội về, đương nhiên cũng có thể hỏi ra hết chi tiết về muội.

Ta nghe nói muội biết bắt chước giọng nói người khác, có phải có việc này hay không?”
Nguyệt Hồi uể oải đỏ mặt ậm ừ, “Ngay cả cái này huynh cũng biết?”
Nghiêm túc mà nói, đây có thể coi là một tài năng rất tuyệt, nhưng tác dụng không được sáng rọi cho lắm.

Năm ấy Nguyệt Hồi mười bốn tuổi, bỗng nhiên phát hiện ra mình lại luyện được bản lĩnh này, giống như Lương Ngộ viết xuống hai chữ, nàng có thể phỏng theo vẽ lại y hệt, chỉ cần nàng cẩn thận phân biệt giọng người là có thể học giống tới bảy tám phần.

Nàng cũng không biết được là vì sao, phảng phất như trong cổ họng chia thành vô số căn phòng đơn, mỗi căn cất giữ một âm thanh khác nhau, thông qua hơi thở điều hòa hoặc đè ép thanh tuyến, vậy là có thể biến giả thành thật.


Tiểu Tứ từng trêu cười nàng, nói nàng là con chim anh vũ đầu thai nhầm thành người, sơ sẩy bỏ quên cái lưỡi lại.

Khi đó bọn họ cũng nghĩ ngợi định diễn song hoàng(*) kiếm tiền, đáng tiếc mỗi một nghề trong kinh thành đều có người đứng đầu cầm lái, nếu ngươi không thuộc vào bè phái, dám to gan tự lập môn hộ riêng, thế thì chắc chắn sẽ bị đánh chết không tha.
(*) Song Hoàng: một loại nghệ thuật dân gian xuất xứ từ Bắc Kinh, một người sẽ lên trước sân khấu biểu diễn, một người sẽ núp đằng sau nói hoặc hát, phối hợp với nhau như thể chỉ có một người.
Mùa đông đúng là như Lương Ngộ nói, là mùa khó sống nhất trong năm, từ tiết Tiểu tuyết đã phải buộc lưng quần thật chặt, chờ đến năm sau băng tan đường sông hoạt động trở lại bọn họ mới tìm được việc làm.

Ai mà không ăn không uống hai tháng thì chắc chắn sẽ đói chết, cho nên bọn họ cùng đường, đành đi hành nghề lừa bịp.
Trong kinh thành nhiều người nghèo, nhưng người đeo bạc liểng xiểng cũng không ít, chỉ cần theo dõi một tên rồi học tiếng cho thật chuẩn, lừa thuộc hạ đưa dăm ba lượng bạc tới chẳng tốn mấy sức.

Đương nhiên là phải tích lũy kinh nghiệm, vài lần đầu thất bại chiếm đa số, chỉ có hai lần thực sự thành công.

Có hai lần kia, Nguyệt Hồi tự cảm thấy kỹ năng đầy mình, đang tính toán làm trận thứ ba thì ai dè ngã dúi, gặp đúng phải Cẩm Y Vệ cải trang.
Nguy hiểm quá đi thôi, dù sao Cẩm Y Vệ cũng không giống với thương nhân tầm thường, khi bọn họ nói chuyện với nhau có rất nhiều tiếng lóng, cái gì mà nội quẻ ngoại quẻ, hưởng quẻ biện quẻ…Nếu không phải lần đó chạy trốn nhanh thì chỉ sợ đã vùi thây.
Về sau Tiểu Tứ không cho nàng làm nữa, trò này đã bị Cẩm Y Vệ chú ý, ai biết được sẽ có bất trắc gì.

Vì thế Nguyệt Hồi rửa tay gác kiếm, định thành thật chịu đói cho qua mùa đông, chưa từng nghĩ vận khí đổi thay, lại tìm được ca ca nhiều năm thất lạc.
Dù sao thì đi lừa người vẫn rất mất mặt, để lộ những chuyện thế này cho kẻ không liên quan đã xấu hổ lắm rồi, lại còn để người mình để ý nhất biết được, mặt mũi đâu mà nhìn người ta!
Nguyệt Hồi gập khuỷu tay lại chôn mặt vào, “Chuyện cũ rồi, đừng nhắc đến nữa mà.”
Lương Ngộ lại có tính toán của riêng hắn, “Ngoại trừ muội và Tiểu Tứ ra, còn có ai biết chuyện này không?”
Nguyệt Hồi nói không có ai, “Cũng chẳng đáng hãnh diện gì, nói ra bị người ta chê cười còn thôi, không chừng lại gọi rắc rối đến, đương nhiên muội sẽ không nói cho ai.”
Nguyệt Hồi hiểu hết, đều là nhờ nhiều năm lăn lộn ở bến thuyền luyện ra, ngày thường trông nàng như đồ ngốc được chăng hay chớ, thời điểm mấu chốt nàng cũng rất biết phải liếc sắc mặt, vội vàng chuyển đề tài.
“Ca ca nắm giữ hai nha môn kia, phía trên thì phải ứng phó Hoàng Đế, phía dưới thì phải trấn áp đủ kiểu quan lại, hẳn sẽ có lúc phân thân làm việc cũng không xuể.

Khi nào bận quá không về được, chắc chắn ca ca sẽ nhớ muội lắm!” Nàng chớp chớp đôi mắt to hồn nhiên vô tà, “Bây giờ huynh là Chưởng ấn rồi mà, đề bạt muội lên làm thái giám cũng được.

Muội đi theo làm việc bên người ca ca, vừa được tiến cung mở mang kiến thức, khi cần đến còn có thể giúp đỡ ca ca, một công đôi việc, ca ca thấy có được không?”