Điện Từ Bi

Điện Từ Bi - Chương 6






Lương Ngộ tà tà bước từ đầu hành lang lại đây, gió thổi lay động vạt duệ tát, vô số nếp uốn xếp li khép mở, kẹp ở trong là những hoa văn mây trôi thêu tơ vàng phức tạp, giống như một mảnh sóng nước dập dềnh.
Nguyệt Hồi chạy ra đón, cười hỏi: “Mới buổi trưa ca ca đã về rồi? Hôm nay trong nha môn không bận sao?”
Công vụ của nha môn Tư Lễ Giám có bận từ sáng đến tối cũng chẳng xong, chuyện lớn thì là phê hồng phiếu nghĩ, chuyện nhỏ thì là gác cổng cung uyển, không có gì không cần hắn hỏi đến, dù là ngày lễ tết quan viên nghỉ ngơi, hắn vẫn cứ không thể rảnh tay.

Hôm nay hắn đặc biệt gác công việc lại, giao hết cho Thừa Lương trông nom, trong lòng lo lắng vị muội muội này, không biết nàng học thế nào, có chịu để người ta quản hay không, dứt khoát trở về nhìn một cái.
Tào Điện Sinh ở bên cởi áo choàng xuống cho hắn rồi lại thối lui, hắn ngồi xuống trước bàn, “Hôm nay nhàn rỗi, về nhà xem muội học quy củ.” Vừa nói vừa quay đầu hỏi ma ma quản giáo, “Cô nương học thế nào?”
Ma ma quản giáo lại cúi eo thấp đi nửa phần, cung kính thưa: “Bẩm Chưởng ấn, cô nương rất thông minh, học cũng rất nhanh ạ…”
Đây là lời khách sáo, mọi thứ về Nguyệt Hồi đã được phiên tử bên dưới cẩn thận bẩm báo từ đầu đến chân, hơn nữa đêm qua còn ở chung với nàng lâu như vậy, hắn cũng nhìn ra được nàng là đồ vô ý vô tứ, khắp người chỉ toàn tật xấu, bị giáo huấn năm lần bảy lượt, nàng không xốc bàn lên đã tốt lắm rồi.
Lương Ngộ gật gù, “Ngươi vất vả rồi, lui xuống đi, còn lại nhà ta tự mình dạy.”
Ma ma được đặc xá, vội vàng dạ vâng rời khỏi hoa sảnh theo Tào Điện Sinh.

Trong căn phòng nho nhỏ đốt một lò than, Lương Ngộ ngồi bên lò hơ tay sưởi ấm, nhìn về phía nàng, “Ta thấy muội vẫn chưa ăn gì, còn không mau ngồi xuống.”
Nguyệt Hồi dạ, vốn là một cô nương cẩu thả, nhưng ở trước mặt hắn nàng vẫn có chút thiếu tự nhiên, làm bộ làm tịch chỉ đặt nửa mông lên ghế, thăm dò hỏi: “Ca ca ăn chưa?”
Than được dùng là loại than hồng ốc tốt nhất, ngọn lửa đốt lên màu xanh lam, chỉ có một tầng tro mong mỏng phủ quanh, ánh lên sắc đỏ ẩn hiện.

Ngón tay Lương Ngộ mảnh khảnh, bởi vì đi bên ngoài quá lạnh nên phiếm màu trắng xanh, hiện ra một loại đẹp đẽ thanh cao.

Viên trụy cước hổ phách trên chuỗi bồ đề kim cang gặp nhiệt, tản mát ra mùi hương thanh thoát, hắn tháo chuỗi bồ đề xuống đặt trên bàn, cụp mắt nói: “Ta cố ý trở về ăn, đây là bữa cơm đầu tiên của chúng ta sau khi đoàn tụ, coi như là cơm đoàn viên đi.”

Nguyệt Hồi lại có chút ngượng ngùng, “Sao huynh không sai người báo một tiếng, thế thì muội đã không động đũa.”
Hắn nói không sao, thu tay ngồi ngay ngắn, ý bảo nha đầu bên cạnh đi lên hầu hạ.
Bốn nha đầu kia đều là Tào Điện Sinh tỉ mỉ chọn lựa, được đặt tên dựa theo những cây cổ cầm nổi tiếng, đưa đến bên Nguyệt Hồi để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nàng.

Về khoản cầm kỳ thi họa Nguyệt Hồi dốt đặc cán mai, Lục Ỷ, Thu Lại, Tùng Phong, Ngọc Chấn, nàng mất hơn nửa ngày mới nhớ được bọn họ là ai với ai.
“Vốn là ăn cơm trong nhà mình, không cần chú ý nhiều như vậy, sai người đến dạy cho muội cũng là để ứng phó chuyện xã giao, sau nay phải gặp người ta không gây ra lỗi là được.” Lương Ngộ chậm rãi nói, nhấc tay áo chia thức ăn cho nàng, “Muội cũng đừng câu nệ, muốn ăn cái gì thì bảo người hầu thiện đưa tới trước mặt, không sai quy củ được đâu.

Đủ loại lễ tiết, chợt nghe thì thật rườm rà, đến khi lâu rồi dưỡng thành quen, tự khắc sẽ thấy cũng chẳng có gì.”
Lúc này Nguyệt Hồi mới vui lên, “Muội nói mà, ca ca dạy vẫn là tốt nhất.

Ma ma cứ lải nhải cái này không được cái kia không được, làm muội sợ đến nỗi chẳng dám thò đũa, tình nguyện đói bụng.”
Lương Ngộ mỉm cười, sai người đưa rượu tới, “Ngày thường ta không hay uống rượu, hôm nay vui, uống cùng muội muội một ly mừng đoàn viên.

Rót rượu cũng có quy củ, rượu đầy kính người, trà đầy tiễn người, rót rượu phải rót đầy mười phần, vậy mới là đạo đãi khách.” Hắn nhấc bầu rượu sứ men xanh lên, sau đó nâng chén rượu kính nàng, “Nếu cô nương không thể uống thì chỉ nhấp một ngụm là được.”
Rõ ràng lo nghĩ này hoàn toàn thừa thãi, những năm đó Nguyệt Hồi chạy thuyền chẳng tích góp được gì, chỉ góp được một thân tửu lượng tốt.

Khác nhau ở chỗ những người hào sảng kia thường uống rượu Thiêu Đao Tử, còn trong phủ chỉ uống rượu ủ nhẹ, giống như nước quả ngâm, ngọt ngào, không có lực đạo gì hết, hoàn toàn không thể làm khó nàng.
Nàng bưng chén rượu lên, “Muội kính ca ca.” Rất có chí khí hảo hán Lương Sơn.
Ai dè Lương Ngộ lại tránh đi, “Khi chạm chén với cấp trên hoặc trưởng bối thì phải để chén rượu của mình thấp hơn, tuyệt đối đừng quên.”
Nguyệt Hồi nghe xong vội vã cẩn thận đè cái chén xuống.

Thật kỳ quái, nếu là bà ma ma kia thuyết giáo, có khi nàng đã hắt rượu đi luôn rồi ấy chứ.

Nhưng bây giờ đổi thành ca ca, thực ra không phải do nàng sợ hãi, đơn giản là thuận lý thành chương nghe lời hắn mà làm, phảng phất như thuận theo từ trong xương cốt, không có nửa câu oán giận.
Tiếp theo là dùng bữa, lần lượt từng việc cũng coi như có trình tự, chỗ nào đắn đo Nguyệt Hồi sẽ âm thầm nhìn sang ca ca bắt chước lại.

Lương Ngộ lớn lên trong gia đình thơ lễ, không giống như những thái giám nhà nghèo không nuôi nổi mới tịnh thân, sự đoan ổn tự trọng của hắn là sinh ra đã có sẵn, bởi vậy nên khi Uông Chẩn đưa hắn đến cho Hoàng Hậu xem mặt, Hoàng Hậu vừa liếc mắt đã nhận chuẩn hắn luôn, hạ lệnh cho hắn phụng dưỡng bên người Sở Vương.
Cái gọi là “Đại bạn”, ngoài mặt thì là hầu hạ Hoàng tử, nhưng khi ở riêng thì giống như sư trưởng vậy, sẽ thường xuyên nhắc nhở những chỗ Hoàng tử làm không đúng, nếu Hoàng tử không nghe lời thì cáo trạng lên trên, Hoàng tử sẽ phải chịu liên lụy.

Năm ấy khi Lương Ngộ được đưa tới gặp mặt Sở Vương, Sở Vương mới chỉ tầm 5 6 tuổi, hắn bầu bạn cùng Sở Vương lớn lên.

Sau này vua Thuần Tông bệnh nặng, Sở Vương tấn phong Thái Tử, không lâu sau kế thừa ngai vàng.

Nước lên thì thuyền cũng lên, tuy quan hàm vẫn còn kém Uông Chẩn một bậc, song thực quyền của Tư Lễ Giám đã sớm nằm trong tay hắn.
Chốc lát sau đã ăn cơm xong, Lương Ngộ gác đũa xuống, hạ nhân lại đưa trà tới, hắn chậm rãi đeo chuỗi bồ đề kim cang lại, dựa theo động tác của Lục Ỷ nói cho Nguyệt Hồi: “Trà bảy, cơm tám, rượu mười phần, sau khi rót trà không được để vòi ấm hướng về phía khách, cũng không được hắt trà xuống đất trước mặt khách.


Hắt trà có nghĩa là đuổi khách, người hiểu biết vừa thấy muội làm như vậy, chắc chắn sẽ lập tức bỏ đi không thèm quay đầu lại.”
Nguyệt Hồi liên tục dạ vâng, đồ pha trà trong phủ lớn không giống như những gia đình bình thường, tách trà vừa có nắp đậy vừa có đĩa kê, loại đồ sứ kia mỏng manh như ngọc, cầm trong tay cũng sợ làm vỡ.

Nàng chỉ có thể giương mắt trông mong nhìn Lương Ngộ, xem tay trái hắn nâng đĩa và chén, ba ngón tay phải mảnh khảnh nhấc cái nắp lên, sau đó tao nhã kề bên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Cố định thân chén với đĩa kê không phải chuyện dễ dàng, lại không thể cầm chén bằng cả hai tay, chỉ cần hơi nghiêng là sẽ trượt đi mất.

Nguyệt Hồi xấu hổ thử vài lần, bộ dạng vụng về làm Lương Ngộ nhìn mà bật cười, hắn cũng không giận, chỉ nói cứ từ từ thôi, “Cùng lắm thì làm vỡ chén dăm lượt, không lo không học được.”
Cuối cùng Nguyệt Hồi cũng chật vật uống hết được chén trà, đến lúc này mới nhớ ra Tiểu Tứ.

Tiểu tử kia đang ở cách tấm bình phong, nền nếp đến nỗi không dám ló ra một lần nào, trong đầu nàng thầm nghĩ cuối cùng cũng đã có một người trấn áp được nó, liền nói với Lương Ngộ: “Ca ca, huynh gặp đệ đệ của muội đi.”
Nàng gọi Tiểu Tứ là đệ đệ, tất nhiên tình cảm không hề bình thường, Lương Ngộ đặt chén trà xuống gật đầu, nàng vội chạy tới đón Tiểu Tứ lại đây, tươi cười giới thiệu bọn họ cho nhau, hướng tay về phía Lương Ngộ, “Đây là ca ca ta, Đề đốc Đông Tập Sự Xưởng,” Rồi lại so tay về phía Tiểu Tứ, “Đây là Tiểu Tứ, chưa có tên đứng đắn, muội coi nó như đệ đệ ruột.”
Một người là ca ca, một người là đệ đệ, nhưng giữa hai người họ chẳng có giao thoa gì hết, cứ như đang nhìn một người xa lạ, cũng chỉ là nể mặt Nguyệt Hồi thôi.

Lương Ngộ tựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói, “Mấy năm nay ngươi bầu bạn bên cô nương, nhà ta phải cảm tạ ngươi nhiều.”
Tiểu Tứ biết sự lợi hại của Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, lúc trước hai tỷ đệ tán gẫu với nhau thì thấy cũng chẳng có gì, bây giờ Phật tôn thực sự đang ngồi trước mặt, chỉ nghe giọng thôi đã biết đây là một vị nhìn đời bằng nửa con mắt.

Tiểu Tứ chắp tay cung kính hành lễ, không được tự nhiên cho lắm, khom người cúi đầu nói: “Tôi từ nhỏ đã được tỷ tỷ nuôi nấng, còn nợ tỷ tỷ một phần tình nữa là, tôi không dám tranh công trước mặt Đốc chủ.”
Một tiểu tử lớn lên trong thôn dã lại có thể tự ý thức mà nói ra hai câu này, cũng coi như hiếm có.

Lương Ngộ ừm một tiếng, “Cô nương cũng từng nhắc tới chuyện của ngươi với ta, cho đến bây giờ ngươi vẫn không biết cha mẹ đang ở đâu?”
Lúc này Tiểu Tứ không còn mơ mộng nhận tước gì nữa, thành thật đáp: “Bẩm Đốc chủ, tôi không cha không mẹ vẫn sống được đến hôm nay, từ bé đã chẳng được dưỡng dục, lớn lên rồi hà tất phải vội vàng nhận thân, làm con cho người ta.”
Lương Ngộ từng gặp rất nhiều người, có thể nghe ra ý kiêu ngạo từ câu chữ của Tiểu Tứ.

Không muốn làm con cho người ta… Nhưng không sao, hắn phải làm con cho Uông Chẩn mười một năm, thực sự là ghê tởm lắm rồi.

Xem ra tính tình tiểu tử này cũng coi như tiêu sái, hiểu được vài phần đạo lý.

Yêu ai yêu cả đường đi, miễn cưỡng coi như để được vào mắt.
Giữ lại là có thể, nhưng quy củ thì vẫn phải nhắc, Lương Ngộ nói: “Cô nương muốn đưa ngươi vào phủ cùng, nhà ta niệm tình cô nương, đồng ý cho ngươi một nơi sống yên ổn.

Nhưng mà nhà ta phải nhắc nhở trước, sau này ngươi kính cô nương, thành thật đối tốt với nàng, nhà ta sẽ coi ngươi như một nhà.

Nếu để nhà ta biết ngươi dám vượt quá, hoặc là hư hỏng, vậy thì nhà ta sẽ chặt đứt hai cái đùi ngươi ném vào sông Vĩnh Định cho rùa ăn, nhớ rõ chưa?”
Ngữ điệu hắn chậm rãi, giống như tiếng gõ ngọc mát lạnh thanh thanh, nhẹ nhàng tỏa ra hàn khí.

Tiểu Tứ sợ đến nỗi hai tai nóng bừng, chóp mũi cũng thấm ra mồ hôi to như hạt châu, càng thêm cung kính cong eo, “Mong Đốc chủ yên tâm.


Tiểu Tứ không phải loại lòng lang dạ sói.

Từ nhỏ tôi và tỷ tỷ đã nương tựa vào nhau lớn lên, đời này tôi có đắc tội ai cũng không đắc tội nàng.”
Nguyệt Hồi đứng một bên nhìn mới phát hiện thì ra giữa nam nhân với nhau chính là như vậy.

Nàng chưa bao giờ biết Tiểu Tứ cũng có lúc cúi đầu nghe theo, không hề khinh suất, giống như trưởng thành chỉ sau một hơi thở.

Nàng nghe nó thể hiện tâm ý, bỗng nhiên cảm thấy rất được an ủi, rốt cuộc mấy năm nay thương yêu nó cũng không phải bỏ đi.
Lương Ngộ coi như vừa lòng với câu trả lời của Tiểu Tứ, “Đọc sách hay là tập võ, ngươi tự mình chọn đi, sau này ta sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc tự lập được.”
Tiểu Tứ vừa nghe vội ngẩng đầu nói muốn tập võ, “Biết võ rồi sẽ không bị ai bắt nạt, tôi có thể chịu khổ…” Nửa câu sau dần dần thấp xuống, không vì gì khác, chỉ vì vẻ đẹp của người ngồi đó quá kinh động.
Đừng nhìn Nguyệt Hồi làm gì cũng như gà mờ, riêng mắt nhìn người chưa bao giờ sai.

Bảo sao nàng về nhà dậm chân đấm ngực kêu tiếc, người thanh lịch cao quý thế này lại thiếu mất một khối, làm sao mà không tiếc cho được!
Tiểu Tứ nhìn Lương Ngộ xong, nhìn sang Nguyệt Hồi lại thấy hơi hoang mang.

Tuy nói vẻ bề ngoài của Nguyệt Hồi cũng coi như lanh lợi hoạt bát, nhưng mà ngũ quan hai huynh muội này không hề giống nhau, dường như Lương Ngộ còn đẹp hơn nàng ba phần.
Nguyệt Hồi biết thừa ý nó, cắn răng lườm một cái: một người giống cha một người giống mẹ, được không hả?
Bọn họ mắt đi mày lại, Lương Ngộ cũng chẳng buồn để ý, giơ tay vỗ một cái, ngay lập tức có một phiên tử từ bên ngoài bước vào, chắp tay trước ngực: “Xin Đốc chủ phân phó.”
Lương Ngộ chỉ vào Tiểu Tứ, “Dẫn nó đi gặp Phùng Thản, an bài cho nó một sư phụ dạy dỗ.”
Phiên tử vâng, đưa Tiểu Tứ rời đi.
Nguyệt Hồi nhìn theo, lẩm bẩm nói: “Đúng là thanh niên sắp lớn cứ đi theo muội mãi cũng không được, vẫn là nhập ngũ mới không chậm trễ tiền đồ.”
Lương Ngộ hờ hững rời tầm mắt nhìn ra ngoài, “Đứa nhỏ này không tồi, mi thanh mục tú, nếu tương lai muội tiến cung thì cho nó đi theo hầu hạ, nhất định sẽ rất trung thành.”
Nguyệt Hồi lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại nhìn hắn.

Ngoại trừ Hoàng Đế ra trong cung toàn là thái giám, bảo Tiểu Tứ tiến cung, tiến cung như thế nào được?
Hắn không nói thêm gì, gảy chuỗi bồ đề mỉm cười: “Nhỏ hơn muội hai tuổi, cũng không coi là nhiều.

Nếu như dạy dỗ được, muội muốn giữ nó lại thì cứ giữ đi.”