Điện Từ Bi

Điện Từ Bi - Chương 52






Nguyệt Hồi bị hắn nói cho nghẹn lời, bởi vì nói rất đúng, làm nàng cảm thấy chột dạ.
Thì ra hắn biết hết, chút đam mê háo sắc này của nàng rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi mắt hắn.

Thực ra nàng cũng chẳng cố tình giấu giếm, nàng thích người đẹp thật mà, nếu không thì tại sao có bao nhiêu trẻ con trôi dạt trên bến thuyền, nàng chỉ chọn trúng mỗi Tiểu Tứ!
Nhưng mà có những việc làm được mà không nói được, Nguyệt Hồi thẹn quá hóa giận, “Huynh đứng có mà cố tình vu oan muội, muội có nhìn mặt hay không chẳng liên quan gì đến cái này.

Nếu so diện mạo huynh còn kém người ta hay sao? Nếu muội thích nhìn mặt thì đã chỉ nghe mỗi huynh.

Muội cũng biết trên triều nhiều phiền toái, nhưng muốn Đông Xưởng ra ngoài tìm kiếm một đại phu giỏi cũng không khó mà.

Huynh lén lút tìm, lén lút đưa vào, không để lộ tiếng gió, không cho người ngoài biết là được.”
Lương Ngộ cười nhạo cái đầu ngây ngô của nàng, “Muội nghĩ Càn Thanh Cung là nơi thế nào để mà tùy tiện cho một lang trung vào? Trông chừng kỹ thì lập công lớn, trông không kỹ thì xảy ra bất trắc gì, muội sẽ phải đi theo ta ra cửa chợ chém đầu, muội có hiểu lợi hại bên trong không?” Hắn ngùn ngụt lửa giận, cảm thấy quá phí sức phí lực, tính tình Nguyệt Hồi có đôi khi không thể khai thông, nói nhiều mấy cũng như nước đổ đầu vịt.

Hắn đứng trước cửa sổ gắng sức thở ra hít vào hai hơi, tuy nàng khẳng định diện mạo hắn đẹp hơn Hoàng Đế làm hắn thầm vui, nhưng cách nghĩ không vặn thẳng nổi của nàng chính là điều phiền toái.
“Thái Y Viện tuyển chọn thái y phải vượt qua bao nhiêu cửa ải, muội có biết không? Những người đó đã là thầy thuốc hàng đầu của Đại Nghiệp, muội nghĩ xem đi khắp hang cùng ngõ hẻm dân gian rung chuông tìm kiếm liệu có được ai cao tay hơn?” Hắn rời tầm mắt, miễn cưỡng dằn lại tức giận trong lòng, “Được rồi, làm việc trong cung không mong có công, chỉ mong ổn thỏa.

Muội mới vào không lâu, nói nhiều cũng vô ích, chờ một thời gian sau muội sẽ tự khắc hiểu ra.”
Nguyệt Hồi nghe xong thì thất vọng vô cùng, “Không mong có công, chỉ mong ổn thỏa, những thái y kia cũng nghĩ như thế, cho nên không dám dùng thuốc, chỉ dám bồi bổ thôi.”
Nàng cãi lại hắn một câu, hắn kinh ngạc nhìn về phía nàng, nhất thời không đáp lại được.
Nguyệt Hồi nhìn hắn một cái, phẫn uất xoay người ngồi xuống bàn trà, trong lòng chỉ đầy hụt hẫng.


Đúng là thời gian nàng tiến cung không dài, nhưng đi theo bên người Lương Ngộ, ít nhiều cũng nhận ra nhất cử nhất động của hắn đều ẩn giấu điều gì đó kỳ lạ.
Một Đế Vương thân thể rắn chắc vừa cần chính vừa có thủ đoạn, thế thì sẽ chẳng bao giờ phải ỷ lại vào Đại bạn, còn có chuyện hỏi ý Đại bạn nữa sao? Đương nhiên là không! Thực ra Lương Ngộ rất hài lòng với cục diện hiện tại, Hoàng Đế yếu ớt, không quá cường thế, lúc này mới thuận lợi cho hắn một tay tóm gọn triều chính.

Đương nhiên nàng và hắn là chí thân, nàng cũng muốn hắn hô mưa gọi gió xưng vương xưng bá, nhưng trông thấy Hoàng Đế cứ một đợt lại phát bệnh một lần, sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, nàng thực sự thấy Hoàng Đế quá đáng thương.
Người tên Lan Ngự đó từ nhỏ đã không có mẹ, trong số các huynh đệ tỷ muội lại chẳng được ưa thích, bị chèn ép đến tận khi lớn lên.

Đôi khi Hoàng Đế cũng kể cho nàng nghe một chút chuyện ngày xưa, cô nương dễ mềm lòng, vừa kính sợ mà cũng đồng cảm, không thể nào bình tĩnh sống chết mặc bay được như Lương Ngộ.
Nhưng sự mềm lòng mù quáng của nàng khiến Lương Ngộ rất bất mãn, lòng tốt của nàng đầy ắp, thế mà lại cho rằng hắn và Hoàng Đế đối lập, nàng không biết nếu không có hắn thì sẽ không có Hoàng Đế của hôm nay sao? Bây giờ đã đến lúc thu hoạch, hắn vẫn luôn một lòng với Hoàng Đế cơ mà, nếu cứ chịu đựng nghi kỵ của nàng thế này, chẳng may về sau tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, có phải nàng sẽ trở mặt thành thù với hắn?
Đáng tiếc đại án rung trời bên ngoài dễ phá, việc trong nhà lại khó ra tay, khi đối mặt với nàng, ngoài đau đầu ra hắn chẳng còn thấy gì khác.
Nổi giận với nàng sao? Đập bàn đạp ghế trước mặt nàng? Những thứ đó đều là không thể, hắn chỉ đành lui một bước, lựa lời giải thích: “Ta đã âm thầm phá người đi nghe ngóng, chỉ là những đại phu dân gian đó biết phải xem bệnh cho Hoàng Đế thì chẳng ai còn gan.

Hoàng Thượng muốn đổi thành đại phu ngoài cung cũng đành chờ vào cơ duyên, cho dù bây giờ muội ép ta, ta cũng chẳng có cách nào biến ra một người như vậy cho muội.”
Nguyệt Hồi nghe xong ngượng ngùng, biết mình đã quá khích, cũng cảm thấy hơi có lỗi với ca ca, đành ngập ngừng nói: “Chỉ là muội hầu hạ hắn một lúc lâu, thấy hắn bệnh đến hốt hoảng, có chút sốt ruột, ca ca đừng giận muội.”
Lương Ngộ nhếch khóe môi, nụ cười nhạt như sợi khói, không có độ ấm: “Sốt ruột à… Đúng là cô nương lớn rồi, không giữ nổi nữa.”
Hắn thở dài, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

Từ đó về sau đều là hắn tự mình hầu hạ bên giường Hoàng Đế, Nguyệt Hồi không được động vào nữa, chỉ đành đứng nhìn một bên.

Lương Ngộ làm việc quen tay, động tác thành thạo, nàng dần dần hiểu suốt mười mấy năm nay, mỗi một lần Hoàng Đế phát bệnh đều là do Lương Ngộ chăm sóc.

Còn mình chỉ mới tiến cung mấy ngày đã sinh ra bao nhiêu bất bình, đúng là chẳng có bản lĩnh gì mà cứ thích ra vẻ.
Khi Lương Ngộ không động việc triều chính thì thật sự là một người rất ấm áp, hắn bón thuốc cho Hoàng Đế, bởi vì ho nhiều mà Hoàng Đế đau đến nỗi không ngồi được, hắn để Hoàng Đế dựa vào lồng ngực, hai cánh tay khoanh lại, kiên nhẫn chờ Hoàng Đế uống hết từng thìa một.
Giữa hai bọn họ rất đỗi ăn ý, đó là tín nhiệm bồi dưỡng từ nhỏ mà nên.

Nguyệt Hồi rất hổ thẹn với ca ca, bất bình lung tung làm hắn bỗng phải hóa vai tiểu nhân.
Hoàng Đế ra nhiều mồ hôi, y phục bị thấm ướt hết cả, Lương Ngộ lấy áo trong tới thay, giặt khăn ấm, lại giúp Hoàng Đế lau người một lần, nói: “Nguyệt Hồi lo lắng cho chủ tử, vừa mới thương lượng với thần có nên tìm lương y bên ngoài vào hay không.”
Nguyệt Hồi đứng hầu trước lạc địa tráo nghe thấy hắn nhắc tên mình, lập tức giật thót trong lòng, biết hắn đang cố ý cho nàng tận tai nghe kết quả.
Tinh thần Hoàng Đế đã tốt hơn chút, lướt qua cánh tay Lương Ngộ nhìn về phía Nguyệt Hồi, mỉm cười nói: “Đại phu bên ngoài y đạo cao thâm, nhưng tùy ý tiến cung xem bệnh cho trẫm thì e không hợp tổ chế.

Nguyệt Hồi có lòng tốt, không nỡ nhìn trẫm phải chịu khổ, là do thân thể trẫm không biết cố gắng, cứ lâu lâu lại phát tác một lần.”
Ngụ ý rất rõ ràng, Hoàng Đế cũng không tin tưởng lang trung bên ngoài giang hồ, càng nguyện ý để thái y trong cung chậm rãi điều trị hơn.
Lương Ngộ quay lại nhìn nàng một cái, Nguyệt Hồi cúi đầu, cảm thấy chẳng còn mặt mũi, tranh chấp một trận với ca ca cũng chỉ phí công, hóa ra chỉ là tự mình làm mình cảm động.
Vậy mới nói, nhiệt huyết của người trẻ có đôi khi chưa chắc đã là tốt.

Nước trong cung sâu như vậy, nếu không có hắn nâng, thả nàng ra mặc cho nàng lỗ mãng vùng vẫy, thế thì đã nàng sớm chìm nghỉm.
Lương Ngộ cười, khép vạt áo lại cho Hoàng Đế, ôn hòa nói: “Đêm nay thần sẽ trực đêm cho chủ tử, ban ngày bệnh chuyển biến tốt, phải xem cả ban đêm sẽ thế nào.

Nếu sau khi đốt đèn không thấy nặng thêm thì chắc chắn sẽ bình phục.”
Hoàng Đế ừ một tiếng, bệnh phổi này dày vò thực sự, mỗi lần phát bệnh đều rã rời bất kể đêm ngày.
Hoàng Đế nhắm mắt lại, lúc này mọi người mới được nghỉ ngơi, lăn lộn suốt nửa ngày, đã sắp đến giờ chập choạng.
Lương Ngộ ra khỏi noãn các, mồ hôi bốc đầy người, khi bước ngang qua Nguyệt Hồi thậm chí còn chẳng thèm liếc nàng một cái, ngẩng đầu đi thẳng về phòng tấu sự phía nam.
Nguyệt Hồi hết cách, lỡ chọc người ta không vui rồi, nếu không muốn cả đời không qua lại với nhau nữa thì phải biết khom lưng cúi đầu một chút.


Nàng lịch bịch theo sau chân hắn, nhỏ giọng gọi: “Ca ca…ca ca…”
Lương Ngộ không buồn để ý nàng, bước đi càng nhanh hơn, nàng tủi thân méo miệng đi theo vào trị phòng, co quắp đứng nơi chân tường, đuối lý nhìn hắn.
“Đi ra ngoài.” Lương Ngộ vẫn chẳng nhìn nàng, quay đầu nói: “Ta muốn thay y phục.”
Nguyệt Hồi nói: “Muội không ra, muội quay mặt đi là được, huynh cứ việc thay, muội không nhìn trộm đâu.”
Lương Ngộ cáu kỉnh, “Muội đứng chỗ ta thay y phục làm gì? Đi ra ngoài, đi mà hầu hạ bên giường Vạn Tuế Gia của muội đi.”
“Không đi.” Nàng nói lí nhí như muỗi kêu, “Muội cứ đứng đây, có ảnh hưởng gì huynh đâu.”
Có những lúc nàng lì lợm thế đấy, Lương Ngộ nheo mắt nhìn, “Đã nghe thấy Hoàng Thượng nói gì chưa?”
Nàng nói nghe thấy rồi, “Thực ra đặt nặng quy củ quá cũng không tốt…”
Tính tình bướng bỉnh thà chết không nhận sai này quá giống mẹ, Lương Ngộ không muốn nói chuyện với nàng nữa, “Ra ngoài.”
Lần này Nguyệt Hồi không những không ra, lại còn dịch vào trong hai bước, “Muội càng không đi, bên ngoài lạnh lắm, sắp tối rồi huynh còn muốn đuổi muội đi, không sợ có lỗi với cha mẹ sao?”
Hễ đuối lý lại lôi cha mẹ ra cầu tình, hắn giận dữ quay sang chỗ khác, bắt đầu cởi áo quần, gỡ loan đai kéo duệ tát xuống, lại không chút nương tay mà cởi trung y.

Nguyệt Hồi vừa nhìn đã thấy không ổn, tuy rất muốn ở lại quan sát nhưng đạo đức nhân luân không cho phép.

Nàng đành lưu luyến mò ra gian ngoài, dựa gần vào cái cửa thả mành, liên tục hỏi: “Ca ca, huynh đã thay xong chưa? Bao giờ mới thay xong?”
Đúng là nha đầu hư đốn đánh không chết chém không đứt! Lương Ngộ ở trong phòng giận dữ cởi trung y, hung hăng vứt xuống đất.

Mọi người trong thiên hạ đều đáng để nàng đồng cảm, chỉ có ca ca là người xấu, một lòng muốn thao túng Hoàng Đế, muốn hành thích vua soán vị.

Trước đó hắn còn muốn nói với nàng bất hạnh trùng trùng của Lương gia là do vương triều này mà ra, nhưng bây giờ còn gì để nói nữa, nàng muốn phòng bị hắn thì phòng đi, muốn thay lòng thì tha hồ thay đi, kệ nàng hết.
Nguyệt Hồi tuy biết trong lòng ca ca không vui, lại không biết chỉ trong một chốc mà hắn đã có muôn vàn tính toán, đã sa ngã lắm rồi.

Nàng còn định lát nữa nhìn chuẩn thời cơ nhận sai với hắn, chuyện này cứ thế mà qua.
Khi phải chờ đợi để làm một việc gì đó thì trong lòng sẽ cực kỳ gấp gáp, hắn mãi chẳng ra, nàng lầm lầm lầu bầu: “Huynh thay xong chưa? Thay xong rồi đúng không…Muội vào đấy nhé.”
Cuối cùng vọt thẳng vào, Lương Ngộ vẫn còn chưa mặc xong trung y, ngực hở lõa lồ, bởi màn xâm nhập ngang ngược của nàng mà tay chân khựng lại.
Tình huống hỏng bét, đương nhiên Nguyệt Hồi cũng biết chột dạ, nhưng mà dáng người ca ca quá đẹp, làm nàng âm thầm nhớ mong.

Da thịt trắng tuyết, cơ bắp trên ngực trên bụng từng múi một, nàng luôn cảm thấy hắn gầy, hóa ra không phải, đây chính là rắn chắc, không có thịt mỡ, chỉ toàn thịt nạc.
Lương Ngộ hoàn hồn, thấy bộ dạng thèm nhỏ dãi mà vẫn cố che giấu giả bộ thẹn thùng của nàng, trong đầu nổ đùng đoàng.

Hốt hoảng khép vạt áo nạt nộ: “Ai cho muội vào!”
Nguyệt Hồi vô tội xoa tay, “Huynh thay quần áo chậm quá đấy, có phải cô nương đâu…” Vừa nói vừa thức thời xoay người đi, đầu óc lờ đờ, mở miệng toàn hồ ngôn loạn ngữ, “Biết thế để muội ở lại có phải hơn không, đằng nào vẫn nhìn thấy…Nhưng mà huynh đừng giận, muội có thấy huynh thay quần đâu, thay áo thì cũng chẳng sao…”
Lương Ngộ không đáp lại, vội vàng phủ thêm duệ tát buộc lại loan đai, bực bội trong lòng không thể nói ra, tóm lại là không hề hài lòng.

Đến tận khi chỉnh trang xong xuôi mới giận dỗi nói: “Cửa cung sắp hạ khóa rồi, muội về tha thản nhanh đi, ở đây không còn việc của muội nữa.”
Nguyệt Hồi nói không, “Hôm nay muội phải ở lại trực đêm, giống lần trước ấy.”
Lương Ngộ không tống cổ được nàng, lạnh lùng nói: “Thế thì lên chính điện mà trực, đây là nơi tấu nội sự, không cần muội phải trực.”
Sau đó nàng không nói gì nữa, xụ mặt ai oán nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn dựng đứng cả lông tơ, đến nỗi hắn bất giác quay mặt đi.
Đã là người thì phải biết giận, hắn không thèm để ý đến nàng, dứt khoát quay đi thu dọn án thư.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là bình thường đã quá dung túng nàng, dung túng đến nỗi nàng mọc ra một cái gan trâu, không hề có một chút kính sợ gì với ca ca nữa.

Bây giờ phải sửa lại cho đúng, cũng chẳng biết còn kịp hay không, nhìn cái vẻ cố chấp kia của nàng, hẳn là rất khó.

Trong lòng khó chịu, nhưng mà thực ra chưa chắc đã không có trông đợi, hắn vẫn ngầm chờ phản ứng của nàng, để xem rốt cuộc nàng có tính toán gì.

Kết quả là đợi một lúc thật lâu, không đợi được nàng cúi đầu cầu hòa, nàng lại đi lúi húi nhặt nhạnh gì đó, không biết là cái gì.
Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy nàng nhặt áo đống hắn vứt dưới đất lên ôm vào lòng, nhỏ nhẹ nói: “Muội đi giặt đồ cho ca ca.”
Lương Ngộ kinh hãi, quần áo bị rơi vào tay nàng mất rồi, cực kỳ cực kỳ không ổn.
Hắn cuống quít đòi lại, “Không cần đến muội, có người chuyên hầu hạ đi giặt…”
Nàng né ra, “Muội giặt quần áo cho huynh một lần, coi như là muội bồi tội với huynh được không?”
Trên trán Lương Ngộ bắt đầu túa mồ hôi, trong đó không chỉ riêng áo lót, còn có cả quần lót, nàng là cô nương, sao có thể giặt đồ cho nam nhân được!
Hắn vẫn muốn cướp, nàng lại càng ôm chặt, quay người né tránh: “Huynh đừng ngại, đừng khách khí mà…”
Cuối cùng Lương Ngộ nhận thua, vỗ trán nói: “Muội để quần áo xuống, chỉ cần muội để xuống, ta sẽ bỏ qua hết cho muội.”
Nguyệt Hồi chớp chớp mắt, phát hiện thỏa hiệp này không hề hợp lý chút nào, nàng muốn giặt đồ cho hắn, thế mà hắn lại sợ hãi, vì sao?
Rốt cuộc quần áo vẫn bị hắn đoạt lấy, hấp tấp cuộn lại thành một đống, cao giọng gọi “người đâu”.

Tiểu thái giám bên ngoài vẫn luôn hầu hạ hắn, trông thấy thì liền cong eo chạy lên nhận, Nguyệt Hồi trố mắt nhìn, kinh ngạc hỏi: “Tại sao huynh không để muội giặt? Muội muốn báo hiếu huynh mà, chẳng nhẽ không được?”
Hắn nói không được, “Trời quá lạnh, nhúng tay vào nước lạnh sẽ bị thương xương khớp, đến già sẽ thành bệnh.

Hơn nữa chúng ta đều lớn rồi, dù có giặt thì muội cũng chỉ được giặt cho nam nhân của muội, ca ca không cần muội phải lo.”
Nguyệt Hồi chưa từng biết còn có kiểu chú ý này, nàng nghĩ ngợi nói: “Muội không có nam nhân, chỉ có ca ca, chẳng nhẽ vẫn không cho muội giặt?”
Hắn trầm mặc thật lâu, cúi đầu nói: “Rồi tương lai sẽ có, muội có cuộc sống của muội, ta có cuộc sống của ta.”
Chẳng nhẽ là muốn phủi sạch hết sao, nàng tiếc nuối nhìn ra ngoài, tầm mắt đuổi theo tiểu thái giám kia lầm bầm: “Biết vậy muội cứ khăng khăng ôm đi giặt là xong…Muội sống với huynh đến già mà, đừng phân biệt làm gì.”
Trái tim Lương Ngộ nhảy thót, sống cùng nhau, sao có thể cơ chứ… Phải xóa sạch suy nghĩ này đi, hắn gắng gượng thu lại đầu óc, không nghĩ những điều không nên nghĩ, nghĩ càng nhiều trời không dung đất không tha, thẹn với liệt tổ liệt tông.
Còn Nguyệt Hồi, bởi vì cuối cùng ca ca không giận nữa nên rất đỗi vui vẻ, túm tay áo hắn mà nói: “Tuy muội không muốn nhận thua với huynh nhưng làm sai vẫn là làm sai.

Chuyện xem bệnh cho Hoàng Thượng là do muội không hiểu quy củ, đổ oan cho huynh, muội phải nói xin lỗi huynh một câu.

Ca ca, muội sai rồi, huynh đừng giận muội, sau này muội không tái phạm nữa.”
Lương Ngộ vốn đang giận ngút trời, trong lòng lấp đầy băng cứng không thể tan chảy, ai ngờ chỉ một câu “ca ca muội sai rồi” của nàng, thế mà mặt băng kia lại dễ dàng nứt toác, sau đó nhẹ nhàng chạm một chút, tức khắc sụp đổ… Thì ra quyết tâm của hắn không hề kiên định như hắn tưởng.
Hắn thở dài, bối rối quay sang chỗ khác, “Thôi được, muội cũng là vì nghĩ cho Hoàng Thượng.”
Nguyệt Hồi ngập ngừng: “Nhưng chẳng hiểu sao muội lại cảm thấy hễ nhắc đến Hoàng Thượng là huynh không vui…”
Hắn ngẩn ra: “Cảm giác của muội không chuẩn đâu.”
Nhưng mà Nguyệt Hồi lại tự có lý giải của nàng, cười bảo: “Chúng ta là người một nhà mà, có đôi khi suy nghĩ giống nhau.

Huynh không muốn muội thích Hoàng Thượng, giống như muội không muốn huynh thích Hoàng Hậu.

Nếu trên đời không có mấy người không liên quan, chỉ có mỗi hai chúng ta, thế thì thật tốt, ca ca thấy có đúng không?”