Diễn Trò

Chương 51: Anh Dương Dương




Biên tập: BộtCô bé nhỏ, áo mỏng dán vào người nom càng gầy yếu hơn. Vì buộc một túi vải phía trước, người rón rén giẫm lên mặt bàn xập xệ dưới cửa sổ nên vừa vụng về vừa buồn cười.

Nhan Trưng Bắc cười hướng về phía cô, nhưng cô không nhìn thấy. Thật ra đó cũng không được tính là cười, bởi chút sức dư lại trên người anh cùng lắm chỉ nhếch được khóe miệng lên một chút, sau rồi cũng bị bên má phải đáng sợ kia che đi non nửa.

Tất cả sự chú ý của Cận Tiêu đều dồn vào bọc nho nhỏ kia, mỗi bước đi của cô đều rất cẩn thận, sợ ngã ra sẽ công toi.

Người nằm trên giường thậm chí còn không nói được, có lẽ cũng không ăn nổi lương khô. Cô về nhà mà vẫn nghĩ phải làm sao để đưa thức ăn lỏng cho anh, sau chợt nhớ mình quên không lấy cuốc ở nhà lều của thím Ngô giúp người làm.

Cô vốn không cần làm những việc này, nhưng gia đình cũng không khá giả, bà nội càng chưa bao giờ yêu thương cháu gái như cô chủ nhỏ. Bà nội đuổi cô đi làm những việc vặt này cũng thuận tay lắm.

Cận Tiêu quên đi lấy cuốc, lại không yên tâm để người làm tự đi lấy, vì thế mới gặp anh bé kia. Tuy nhỏ tuổi không hiểu nhiều chuyện, nhưng không rõ tại sao cô luôn cảm thấy không thể để người khác trông thấy anh.

Cô còn đang do dự có quay lại đó lấy cuốc không thì gặp người ở đi làm ruộng về. Hắn vừa cầm khăn lau mồ hôi vừa nói lúc nãy mới thím Ngô, bà ta đã trả cuốc rồi.

Hắn bĩu môi lẩm bẩm, cho là Cận Tiêu nghe cũng không hiểu nên bồi thêm: “Bà ta cũng xui xẻo nên mới gặp chuyện như vậy, tưởng là họ hàng thân thích gì ghê gớm lắm cơ…”

Một người họ hàng giàu sang đột nhiên đưa đứa bé bị bệnh tới mà không cho tiền, không đưa thuốc, chắc hẳn là muốn cậu bé chết ở nơi nghèo khổ đó. Chưa nói đến chuyện người họ hàng xa là thím Ngô này có thật sự ác độc hay không, bệnh trên người đứa bé kia chắc chắn sẽ lây nhiễm, thậm chí còn mất mạng như chơi, đời nào có người chăm sóc?

Phần đa mọi người đều ham sống sợ chết, những kẻ không sợ chết hầu hết đều liên quan tới những nghề nghiệp có tính uy hiếp hoặc lợi ích. Có điều, cậu bé trong căn nhà kia không mang tới chút lợi ích nào, thậm chí còn mắc bệnh truyền nhiễm sẽ hại đến cả thôn.

Tuy thím Ngô rất kín tiếng, nhưng đưa một người sống sờ sờ đến nhà rồi cũng sẽ bị người khác trông thấy. Có người lén khuyên bà ta tìm thầy mo đến trừ tà, ngoài mặt bà ta nói “Có gì đâu mà phải mời thầy mo”, nhưng ai ai cũng nhìn ra vẻ khó xử và khủng hoảng hiện rõ trên mặt kia.

Nhà Cận Tiêu neo đàn ông, gã người làm lại tự dông dài, nói luôn miệng không biết mệt, biết được tin gì sẽ thưa thớt ngay. Hôm nay người làm thuê khác trong nhà bà cụ đi vắng cả, hắn ta cũng không quan tâm Cận Tiêu có hiểu hay không mà cứ tuôn ra một mạch.

Hắn nói đủ rồi thì thoải mái lắm. Có những người không giữ nổi bí mật như vậy đấy, nói điều gì với người này thậm chí còn trở thành tra tấn hắn ta. Gã người đã phấn chấn hơn, hắn thở ra một hơi rồi lại liếc Cận Tiêu, sợ cô mách bà nội, khiến bà cụ mắng hắn lắm lời.

Cận Tiêu thấy hắn chần chờ nên tỏ vẻ ngây thơ, không hiểu chuyện. Cô vừa nghiêng đầu vừa đưa tay sờ bụng như không hề nghe thấy những lời vừa rồi: “Cháu đói rồi. Chú Lục, chú có đói không?”

Có lẽ một đứa bé sẽ không hiểu những chuyện này đâu, gã người làm họ Lục đảo quanh rồi hỏi cô: “Sắp tới giờ cơm rồi, dì cháu còn chưa về à?”

Người hắn nhắc tới là người làm được nhà mẹ đẻ Cận Tiêu thuê tới. Đáng lẽ người này phải chăm sóc bà cụ và trẻ nhỏ, nhưng bà ta chê tiền công ít, lại ưa đánh cược nên nếu bình thường không thấy người đâu, chắc chắn là đang ra đầu thôn đặt cược rồi.

Chỉ là, nếu bà ta không thích cờ bạc, sẽ không có ai đoái hoài tới chút tiền công bèo bọt này của nhà họ Cận. Mỗi tháng, Cận Quốc chỉ chi một khoản nhỏ và không hề quan tâm ả đàn bà mê cờ bạc kia có chăm sóc mẹ đẻ và con gái của mình hay không.

Người làm không có nhà, đôi lúc việc nấu cơm sẽ đổ xuống đầu Cân Tiêu. Cô ở tuổi đó vốn nên được cha mẹ yêu thương, bao bọc, vậy mà lúc này đã biết nấu những món chính đơn giản rồi. Tuy vẫn chưa biết xào rau, xào thức ăn gì đó, nhưng nấu cháo thì không thành vấn đề.

Cô gật đầu với gã người làm, giọng vẫn mang theo vẻ ngây thơ: “Vậy cháu đi nấu chút cháo.”

Cận Tiêu nấu cháo vì nghĩ đến anh bé nằm trong căn nhà kia, gã người làm nghe thấy lại nhảy dựng lên: “Nấu cháo gì mà nấu cháo? Ăn cháo loãng làm việc nặng được chắc?”

Hắn cộc cằn mắng ăn không đủ no, vừa mắng vừa nghĩ đúng là xúi quẩy mới tới làm thuê ở nhà này, tiền công thiếu thì cũng thôi, đến cơm nước cũng cắt xén của mình nữa. Hắn gào lên Cận Tiêu cũng không sợ, cô chỉ bình tĩnh đứng đó, ánh mắt như đang nhìn mặt gã đàn ông, nhưng lại giống như đang nhìn cây hoa mào gà sau lưng hắn.

Nếu một cô bé khác bị gã đàn ông cao lớn, thô kệch giận cá chém thớt thô tục như vậy có lẽ đã sợ phát khóc, hoặc chạy đi tìm người nhà rồi, vậy mà cô chỉ đứng lặng ở đó.

Tới khi mắng chửi đủ rồi, lại thấy ánh mắt dao động của Cận Tiêu, hắn thầm oán đầu óc con nhóc này có vấn đề, cứ ngờ ngờ nghệch nghệch. Hắn miệng khô lưỡi đắng vì nói quá nhiều, đành phải chống eo thở hồng hộc giữa ngày hè oi ả này.

Khi ấy Cận Tiêu mới nói: “Cháu hấp mấy cái bánh bao ăn với dưa muối nhé, chú Lục?”

Cô nấu cháo xong thì vội vàng múc ra bát, nhân lúc bà nội đang bê đồ ăn mà để bát cháo xuống dưới cửa sổ cho nguội. Cháo không được nóng quá, bởi trên người anh bé kia đã có quá nhiều mụn nước rồi. Cháo cũng không được quá lạnh, bưởi cháo lạnh vừa gây lạnh bụng vừa không tốt cho sức khỏe của anh, rồi không rõ người có thể sống qua đêm nay hay không.

Đợi đến khi hòm hòm rồi, cô mới đổ cháo vào ống trúc sạch. Nắp ống trúc hơi lỏng, vì thế phải vừa đi vừa đè nó lại.

Cô chưa từng lo nghĩ, để ý tới từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy bao giờ. Lúc này quả là giống nhóm con gái chơi trò chăm sóc búp bê, chơi rồi sẽ quan tâm xem nó ra sao, đang no hay đang đói.

Có điều đây không phải trò chơi, mà là mạng người.

Bình thường Cận Tiêu không thích lo chuyện bao đồng, nhưng cứu mạng người và ban phát lòng tốt khắp nơi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngày thường thấy đứa trẻ khác bị bắt nạt, cô không giúp được sẽ giả vờ không thấy, nhưng nếu cô cũng vờ như không thấy anh bé trong nhà gỗ kia, có lẽ anh sẽ chết thật.

Ở tuổi này, “chết” là một việc rất kinh khủng với mỗi đứa trẻ. Từ Nghĩa Hòa Đoàn tới chuyện liên quân tám nước đều nhuốm máu đào vô cùng nặng nề, bọn trẻ nghe được sẽ sợ tới mức rúc vào lòng mẹ.

Chết đồng nghĩa với cách trở, hay nói cách khác là không còn được trông thấy thế gian này nữa.

Vì vậy cô thà phiền toái một chút, còn hơn trơ mắt nhìn người khác “đứt gánh giữa đường” như vậy.

Cậu Tư không biết những chuyện này, trong giấc mộng hư ảo mà chập chờn kia của anh, chỉ thấy Cận Tiêu bé nhỏ chật vật bò vào từ cửa sổ, vừa giữ miệng ống vừa cẩn thận nhảy xuống đất, sau đó rút ống trúc ra khỏi túi vải bố.

Nhan Trưng Bắc thấy ống trúc kia mới nhớ ra vì sao thấy cô quen mắt đến thế. Đây chẳng phải cô bé trong rừng trúc vào ngày xuân anh tới chùa cùng cha đó sao? Anh ấn tượng rất sâu với việc này, bởi khi ấy đang khóc dở thì bị cô bắt gặp, quả là chật vật vô cùng.

Đàn ông con trai đâu dễ đổ lệ, vậy nên giờ có nói chuyện được, anh cũng không muốn nhắc tới lần gặp trước đó, tuy lúc này anh cũng không có thứ gọi là khí phách đàn ông kia.

Cận Tiêu đổ cháo trong ống trúc vào bát mang đi cùng, có như vậy khi đi đường mới không làm vãi cháo, càng không làm bẩn túi vải bố bên người.

Có lẽ nước mật ong buổi trưa cũng được mang đến bằng cách này, vì thế nước mới quyện mùi thơm dịu của trúc. Cận Tiêu đổ cháo xong rồi múc lên một chút, thổi qua và đưa đến bên miệng Nhan Trưng Bắc: “Em để nguội lâu rồi, chắc sẽ không nóng quá đâu.”

So với các nhà khác trong thôn, nhà họ Cận có con trai chu cấp nên nom có vẻ khá giả, thế nhưng đâu phải bữa nào cũng có cháo gạo trắng. Nấu gạo lứt hay các loại lương thực phụ không tốt cho tiêu hóa, thậm chí còn làm bệnh nặng thêm, vì thế Cận Tiêu nấu cháo gạo cho anh, còn thả thêm chút đậu xanh, bởi có người nói đậu xanh bổ máu.

Đã hơn một ngày Nhan Trưng Bắc không có gì vào bụng, vật vã tới trưa khiến cả người mồ hôi như tắm, ấy vậy mà lại hạ sốt. Hương cháo thơm nức xộc tới mới khiến anh nhận ra mình cồn cào đến thế nào, cồn cào đến mức cuống cuồng nghển cổ lên.

Cận Tiêu cũng biết anh đói lắm rồi, nhưng vẫn dặn đi dặn: “Anh đừng vội, bị sặc thì khổ lắm.”

Cô vừa nói nghiêm túc vừa nhìn nốt thủy đậu trên ngực anh. Cô giống nữ quản gia hơn là một cô bé, cậu Tư nhìn cô rồi gắng gượng nuốt xuống từng chút một.

Cháo ấm trôi xuống bụng sôi ùng ục đúng là niềm an ủi lớn nhất. Anh không hề biết cảm giác đói là thế này, đói khát quá lâu đột nhiên được ăn khiến cả cơ thể như reo hò đầy phấn khích. Chúng như đang ăn mừng anh dạo một vòng quỷ môn quan về, suýt chút nữa đã phải nhập mộ, hư thối cơ thể trẻ trung này.

Cô bón cho anh ít một, anh còn rất yếu, có thể nghe rõ cả tiếng hô hấp nặng nhọc và nuốt đồ ăn trong căn nhà gỗ này. Nhan Trưng Bắc vừa bị bát cháo khó có được hấp dẫn, vừa cảm thấy cô đút cho anh ăn quá kiên nhẫn, thậm chí còn kiên nhẫn hơn cả bà thím chăm sóc anh trước đó.

Anh vẫn còn đắm chìm trong hơi ấm của đồ ăn, bỗng tiếng “kẹt kẹt” vang lên, cửa ngôi nhà gỗ bị kéo ra.

Cận Tiêu sợ tới run tay nhưng vẫn ôm chặt bát cháo. Người phụ nữ nhìn thấy bọn họ cũng trợn mắt, một lúc lâu không thốt thành lời.

Cậu Tư chưa từng gặp bà ta, có lẽ đây là tay chân của bà cả, nếu không sẽ không có chìa khóa của căn nhà này.

Cận Tiêu mím môi, đặt bát lên bàn rồi xoay người sang chỗ khác.

Rõ ràng vừa rồi cô rất bình tĩnh, lúc này lại ngây thơ, ngẩng lên cất giọng trẻ con như chỉ vô tình xông vào, không biết người nằm trên giường là ai: “Thím Ngô ơi, đây là anh Tiểu Vũ ạ? Cháu thấy giống quá, nhưng sao không cho anh ăn cơm thế thím?”

Vẻ mặt của thím Ngô thay đổi, bà ta cười gượng, rõ ràng mặt mày đầy kinh hãi nhưng vẫn tỏ vẻ ôn hòa, nom thật quái lạ. Bà ta vừa bước tới vừa cố gắng để giọng mình không bối rối: “À, không… không phải anh Tiểu Vũ đâu, anh Tiểu Vũ đang ở nhà.”

Ánh mắt Cận Tiêu nhìn ba ta không có chút nghi hoặc, nhưng thím Ngô vẫn không yên tâm. Tóm lại mặt thằng bé này đã bị mụn nước tàn phá tới biến dạng, bà ta bổ sung thêm: “Đây là cháu trai thím ở thôn bên cạnh…” Bà ta nghĩ ngợi, muốn Cận Tiêu tin tưởng tuyệt đối: “Tên là Dương Dương.”

Thấy Cận Tiêu gật đầu như tin rồi, bà ta mới thầm yên lòng. Thím Ngô đi đến trước mặt cô rồi ngổi xổm xuống, cất giọng dọa nạt: “Cháu cũng thấy rồi đấy, anh bị bệnh, cháu không sợ bị lây à?”

Cận Tiêu nhìn thoáng qua anh bé nằm trên giường, cất giọng giòn tan: “Bị thủy đậu ấy mà, cháu bị một lần rồi, không bị lại nữa đâu.”

Cô nói vậy, thím Ngô cũng đánh bạo nhìn thử một lần. Bà ta vốn không dám nhìn mụn nước chi chít trên người Nhan Trưng Bắc, nhưng nhìn kỹ ra thì đúng là thủy đậu thật, bọn trẻ trong thôn đã mắc bệnh này từ khi còn nhỏ rồi. Có lẽ đây là đứa bé nhà quyền quý nên mới mắc bệnh vào tuổi này, mắc rồi trông càng gớm ghiếc hơn.

Thu nhận phiền phức thế này, ít nhất không phải chịu trách nhiệm về tính mạng của nó. Thím Ngô quay đầu, giọng đã nhẹ nhõm hơn: “Nhưng anh Dương Dương cần nghỉ ngơi, Tiêu Tiêu về trước đi, khi nào anh khỏe lại tới.”

Bà ta cố gắng cười hiền lành, Cận Tiêu nhìn chằm chằm khiến thím Ngô có cảm giác bị dò xét tới khó hiểu. Tới khi bà ta phát hiện và định tránh ánh mắt của cô, Cận Tiêu đã gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

Cô xoay người, đối diện với ánh mắt của anh bé trên giường. Ánh mắt của anh rất sâu, không rõ đang nghĩ điều gì.

Cận Tiêu dừng lại lấy ống trúc và để lại bát cháo kia.

Cô ôm chặt ống trúc: “Vậy cháu về trước đây ạ.”

Hết chương 51.