Biên tập: BộtCậu Tư suy nghĩ cẩn thận xem “bầu ơi thương lấy bí cùng” nghĩa là gì. Có điều anh không ngẫm được quá nhiều, sau đã bước tới trước mặt cô, nóng nảy hỏi: “Em nghĩ anh như vậy sao?”
Anh chưa từng dỗ con gái, ngày trước vung ít tiền là được, bây giờ mới hiểu trăm miệng không biện bạch nổi có thể ép người ta phát điên. Có lẽ lúc người xưa moi tim làm chứng, chịu giày vò cũng chỉ đến thế này. Anh thấy ấm ức, giọng cũng trầm hơn: “Anh đối với em thế nào? Em không có tim sao?”
Lòng người là khó đoán nhất, tín nhiệm là khó có được nhất. Cận Tiêu thấy khổ sở trong mắt anh rồi, lại nghĩ mình không nên nói vậy. Có điều nếu cô thật sự vờ như không để ý, không nghi ngờ, đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Cuối cùng cô ngước mắt, mang theo chút không cam lòng: “Vậy cậu muốn em thế nào? Em duy trì cảnh thái bình giả với cậu, cậu lại thấy em không thật lòng. Em không ngốc, trước đó cậu chú ý đến điều gì, em đều hiểu cả.”
Cô nở nụ cười, cảm thấy kết hôn với anh thật là một màn khó xử: “Em thẳng thắn với cậu, cậu lại nghe không lọt, còn nói em không có tim.”
Cận Tiêu cúi đầu, vuốt nếp uốn trên váy mình, không rõ vì sao lại nói thêm câu: “Tóm lại em là thế đấy, vừa không nguyên tắc, vừa không phải con giun trong bụng cậu.”
Khó lắm Cận Tiêu mới thẳng thắn đến vậy. Tuy cô vẫn không tin anh như trước, cậu Tư lại thà cô nói thêm nhiều lời không xuôi tai, còn hơn cười với anh, để anh tự vấn đó là thật hay giả. Hai người họ thành như vậy cũng không phải là lỗi của Cận Tiêu.
Anh bình tâm, chạm lên tóc cô, giọng cũng hòa hoãn: “Anh hiểu. Nếu là anh, anh cũng sẽ nghi ngờ, không yên tâm.”
Phẩm chất tốt nhất của cậu Tư, có lẽ là đôi lúc rất hiểu mình. Cận Tiêu nghĩ vậy rồi cũng buông lỏng trạng thái vừa rồi. Cô đã cho là mình sẽ hy sinh anh dũng, không màng điều chi rồi cơ đấy. Lúc này cậu Tư cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khiến cô ngượng ngập sờ mũi, cảm thấy mình không nên như vậy.
Cậu Tư nắm chặt vai cô, cô hơi xấu hổ ngước mắt nhìn lên. Cậu Tư nói: “Em chỉ đọc nhiều tập san quá thôi, vì thế mới thấy đàn ông nào cũng bạc tình.”
Giọng của anh ấm áp như ánh nắng ngày Xuân, nhưng lại khiến cả người Cận Tiêu cứng đờ. Cậu Tư phát hiện ra điều này, anh dùng ngón cái xoa nhẹ đầu vai cô như dỗ dành: “Tiêu Tiêu, về sau chúng ta đọc thứ khác đi. «Tây Sương Ký» (1) không hay à? Cả rất nhiều tiểu thuyết của Anh và Mỹ nữa.”
(1) Tây Sương Ký: (tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh Đãi Nguyệt Tây Sương Ký – “truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây”), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.
Anh nhớ tới những tác giả nữ không viết kết truyện có hậu vào đây làm loạn với mình, trên mặt cũng là vẻ khinh thường: “Mấy người viết tập san đó chẳng qua chỉ là mấy cô gái chưa kết hôn bao giờ thôi…”
Cậu Tư vẫn để ý tới vẻ mặt của Cận Tiêu, thấy mặt cô ngày một tái hơn, anh cũng phanh lại kịp thời. Anh dừng một chút, đột nhiên ý thức được mình đã phạm vào điều tối kị nhất. Giờ đây hối hận đã muộn, đành phải chữa cháy cho mình thôi. Anh lại cười, ánh mắt đầy khẩn thiết: “Nhưng em thích thì cũng không hề gì.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt không nhìn ra vui hay buồn lại làm cậu Tư bối rối. Anh cười gượng, cố gắng cứu vãn: “À, mấy tiểu thuyết nước ngoài cũng nhiều đàn ông phụ bạc lắm…”
Thì ra anh cũng biết vậy, Cận Tiêu ngước mắt, bất giác bấu lấy váy: “Vậy về sau không được đọc cả tiểu thuyết nước ngoài sao? Sách truyện có đàn ông bạc tình thì không được đọc à?”
Trong mắt cô có chút bức bách, nhất định phải hỏi rõ ràng: “Thế nên lần trước Jenny Ngô đến, cậu mới không muốn tiếp cùng em?”
Vấn đề cô hỏi ngập tràn nguy hiểm. Cậu Tư vừa lắc đầu, vừa nghĩ nhất định sẽ không cho cô biết chuyện anh đã tạo áp lực với Jenny Ngô.
Anh còn muốn giải thích, sau lưng bỗng có người cao giọng: “Thì ra đốc quân ở đây.”
Cậu Tư ngước lên rồi bất giác nhăn mày. Người đến là thương nhân tới từ tỉnh phía Bắc, gần đây rất thân thiết với cha anh.
Người này hơi mập, mặt mang nụ cười con buôn, nom có vẻ hiền lành. Cận Tiêu quay đầu chào bậc bề trên, đối phương cũng đáp lại cô rồi cười nói: “Cả bàn đang chờ đốc quân và mợ đấy, tôi tới xem thử xem.”
Dù cậu Tư còn muốn giải thích với Cận Tiêu, nhưng đã không nói được nữa. Anh nắm lấy tay cô, tiến lên phía trước: “Cháu sơ suất rồi, để ngài Cao và các chú, các bác phải chờ lâu.”
Anh kéo cô, Cận Tiêu lại bất động. Cậu Tư quay đầu, thấp thỏm nhìn cô. Ngài Cao kia chứng kiến tất cả, ngoài mặt vẫn cười cười như trước.
Cận Tiêu thở dài, cuối cùng vẫn trưng ra nụ cười. Cô nhìn về phía ngài Cao, không quan tâm tới vẻ mặt của cậu Tư: “Xin lỗi, cháu nhức đầu quá, chắc là bị cảm nắng, không qua đó được.”
Dù bực bội, cô cũng không muốn cậu Tư phải khó xử. Cận Tiêu tỏ vẻ áy náy: “Ngày khác các chú, các bác tới nhà, cháu sẽ thiết đãi cẩn thận.”
Ngài Cao kia cười gật đầu như thật sự tin lời giải thích của cô, sau đó ngước mắt nhìn: “Đúng là hôm nay nóng nực thật, mợ không khỏe thì về nghỉ trước đi.”
Cậu Tư vẫn nhìn cô như cũ, dù không muốn thả cô đi, nhưng đang ở trước mặt người ngoài, anh đành phải nặng nề nói: “Được rồi, anh tìm người đưa em về.”
Có điều con người không thể nói dối, Cận Tiêu chỉ tiện miệng thoái thác, sau khi lên xe lại thấy đầu đau âm ỉ. Cô và mẹ Ngô đi đường núi xóc nảy về thành phố. Lúc đến chỉ đinh ninh chuyện áo sơ mi nên không cảm nhận được, bây giờ quay về mới phát hiện đường khó đi, trời lại oi bức khiến cô hơi khó thở.
Lúc đầu cô chỉ bứt rứt, cuối cùng lại tự quẩn quanh, nghĩ không thông. Vì sao cậu Tư lại thích cô?
Cậu Tư có thích cô không? Có lẽ là có. Bề ngoài của cô không tệ, lúc trước anh trăng gió nhiều rồi, gặp được cơm đạm canh bạc lại hứng thú hơn nhiều.
Nhưng con người cô thì sao? Anh thường rất bất mãn, không thích cô không thành thật. Bây giờ nghĩ lại, hễ là thứ cô thích, anh đều phản đối.
Cho tới giờ, nếu quãng tình cảm không quá dài lâu, có thể tự lừa bản thân để quên đi sạch sẽ. Có lẽ đây chính là điều Cố Yên Nhiên đã trải qua.
Cố Yên Nhiên còn có một chất giọng đẹp, cậu Tư không màng nữa, cô ấy vẫn còn tiền tích trữ, còn có rất nhiều việc khác của bản thân. Nhưng cô không giống vậy, không rõ cô có thể làm tốt công việc tương lai hay không.
Cận Tiêu thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa rồi cô trầm tư nên không để ý, ô tô đã đi tới đường trong thành rồi.
Đã rất lâu rồi cô không ra ngoài. Trước đây không có ai quan tâm tới cô, tan học hay lễ tết, cô thường ra ngoài một mình mà ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
Cô đơn thì cô đơn, nhưng lại tự do tự tại.
Chẳng rõ từ lúc nào, không bước chân ra cửa lớn hoặc có người đi theo cô đã trở thành việc quá đỗi bình thường. Còn cô, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi. Thật ra, những cô gái khác ở tuổi này vẫn đi học tiếp được.
Nếu như… nếu như được đi học tiếp…
Cận Tiêu chớp mắt, thấy sống mũi cay cay. Bóng các nữ sinh ôm sách lướt qua cửa sổ xe khiến cô phải quay đầu, ánh nhìn ngập tràn hâm mộ tột cùng. Các cô ấy mặc áo gi-lê lưu hành một thời, tóc ngắn tới mang tai, không đeo trang sức gì, nom càng căng tràn sức sống hơn.
Cận Tiêu bất giác đưa tay chạm lên cửa số xe. Lúc trước cô còn cảm thấy có tập san, có nhà kính trồng hoa là thở được rồi. Thế nhưng nếu tự do không phải do mình giành được, vậy những thứ thư thái ấy cũng không khác gì thời lén đọc sách khi ở cùng Cận Quốc.
Cô đoán già đoán non xem tình cảm của cậu Tư với mình sâu đậm bao nhiêu hay lúc nào dứt tình mà thấy lạnh lòng. Tình cảm không bình đẳng chính là như vậy, người đào tim ở nơi thấp hơn kia thật sự đang đánh cược với nửa đời của mình. Mà cô, lại không có cái can đảm đó.
Cô thích cậu Tư, nhưng cô cũng thích ánh dương, thích tiệm sách, thích tự do tự tại đọc tập san.
Cô không muốn liều lĩnh lao vào rủi ro này.
Cận Tiêu ngắm nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy gì đó nên cắn môi, quay đầu nói với tài xế: “Dừng xe!”
Cô muốn tự đi nhưng mẹ Ngô không đồng ý, còn nói mấy lời như nếu để cậu Tư biết, cậu sẽ không bằng lòng. Cận Tiêu không nghe lọt nửa câu, có lẽ vì hục hặc với cậu Tư, mặt mày cô có phần ủ ê, khẩn cầu vô cùng bức thiết: “Chỉ lần này thôi, một lần này thôi.”
Cô chỉ vào tiệm sách ở bên cạnh: “Tôi chỉ tới đó đọc sách một lúc thôi, một lúc là được rồi. Tối đến bà lại tìm tài xế tới đón tôi, được không?”
Cô vừa cúi đầu vừa lẩm bẩm: “Lâu rồi tôi không được ở một mình, đi đâu cũng có người để ý, trông coi.”
Tuy vậy, trong lòng cô biết rõ chỉ dựa vào cầu khẩn, e là không được ở một mình vào trưa này. Cận Tiêu siết chặt váy của mình, cảm thấy bí bách vô cùng.
Thì ra thứ hôn nhân đánh mất chính là tự do. Cô cho là mình không còn gì để mất, thì ra không phải vậy.
Từ xưa đến nay, dòng họ lớn đầy rầy kẻ hầu người hạ tưởng như náo nhiệt, vậy mà ngoài nhà cửa ra, lại không có một góc riêng dành cho mình. Tự ngắm nhìn cảnh vật, chứng kiến cái thú đầu đường cuối ngõ và có người kè kè bên cạnh là hai thể nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Trước đây cô không thấy một mình đi đây đi đó tuyệt vời đến mức nào, bây giờ mất đi rồi mới thấy mờ mịt.
Cận Tiêu cười hơi bất đắc dĩ, toan bảo lái xe đưa về nhà.
Mẹ Ngô bên cạnh lại vỗ vào chân cô, nói khẽ: “Vậy mợ ở lại tiệm sách đi, lát nữa tài xế sẽ tới đón.”
Cận Tiêu nở nụ cười, nói rất nhiều câu “cảm ơn mẹ Ngô” rồi mở cửa xe mà vọt ra ngoài. Mẹ Ngô ở phía sau còn gọi vài tiếng, cô đã không nghe thấy nữa rồi.
Ngoài cửa ra vào của tiệm sách vừa có vài đầu sách mới, vừa có sách giảm giá. Mỗi chữ mỗi từ ở đây đều khiến cô thấy mới lạ, như thể đó không phải Hán tự vậy.
Hương mực quyện lại với nhau lập tức tạo thành một địa giới mới. Không ai ở đây quen cô, không ai đang nhìn cô, vì vậy người xung quanh cũng là vô hình. Cận Tiêu lướt đầu ngón tay qua từng đầu sách trên giá, bìa sách cứng hay mềm chạm vào tay cô đều như đang cất tiếng nói.
Gần đó có một học sinh ôm tập thơ, cô cũng không nhịn được mà xem bìa sách. Đó là ấn bản mới của học giả đại học, cô thấy thật thú vị biết bao. Gần đây có một học giả du học Harvard về viết «Bằng Chứng Phụ Đào Hoa Nguyên Ký», cô đọc hai chữ đã thấy mình thiếu hiểu biết, mặt khác vẫn muốn ngưỡng vọng thái sơn, không muốn từ bỏ.
Bắt gặp lĩnh vực không am hiểu, mới biết mình cũng là con người. Có người còn đang nổi trôi giữa dòng đời, có người đã vượt thời gian, đạt được thành tựu ba trăm năm hiếm thấy. Cận Tiêu vừa đọc vừa hâm mộ quá đỗi, chỉ một vài con số đã khiến cô khâm phục tới vậy rồi.
Trước đây khi còn đi học, chương trình lịch sử là nặng nhất vì phải đọc rất nhiều sách. Ngày ấy cô còn nhỏ nên không thích đọc, đến tuổi này mới biết những thứ nhàm chán ấy mới giúp ta tích lũy hào quang lộng lẫy nhất, ví dụ như cuốn sách trong tay cô đây.
Cậu Tư nói cô quá thích tập san, sự thật là cô chỉ không có duyên tiếp xúc với những siêu phẩm cao cấp hơn.
Ngoại trừ người chồng cô yêu không yêu cô ra, trên đời này còn có quá nhiều chuyện ý nghĩa. Cận Tiêu thở dài, lật thêm một trang sách nữa.
Cô đọc chăm chú, không để ý có người bên cạnh đang nhìn mình. Tới lúc cô đọc gần xong, định tìm một cuốn khác thì có tiếng gọi: “Tiểu Tiêu.”
Tay cầm sách dừng lại, cô quay đầu.
Thì ra là người cũ.
Liễu Ngạn Chi cũng đang cầm một cuốn sách, khi thấy cô quay đầu, nụ cười của anh ta tươi hơn, ánh mắt nổi lên gợn sóng bí ẩn: “Ra là em thật.”
Hết chương 45.