Điên Tình

Chương 83: Con Gái Nuôi Kiêm




Ngày hôm sau...

Ngự Trầm Quân khi tỉnh dậy, không còn thấy Trầm Uyển nằm bên cạnh mình nữa. Hắn ngồi dậy xoa xoa thái dương một cách mệt mỏi. Rốt cuộc thì hắn lại mơ thấy giấc mơ đó, ngày hôm đó cho tới giờ, hân vẫn nhớ kĩ như in. Ngày hôm đó là ngày hắn mất cô mãi mãi.

- Chết tiệt thật.

Ngự Trầm Quân buột miệng chửi thề, hắn vò mái tóc mình rồi tung rồi đi thay đồ, xuống tầng xem cô đang làm gì. Hắn nhìn thấy bóng dáng cô ở trong bếp, cô đang say sưa vừa hát vừa làm bữa sáng. Có vẻ như tâm trạng của cô rất tốt.

Ngự Trầm Quân khẽ mỉm cười, hắn đứng ở phía xa ngắm nhìn cô. Mà cô cũng không hề phát hiện ra là hắn đang đứng ở phía xa xa, cô hồn nhiên hát.

- "Heaven sent you to me

I’m just hoping I don’t repeat history

Boy I’m tryna meet your mama

on a Sunday

Then make a lotta love

on a Monday

Never need no

No one else, babe

‘Cause I’ll be

Switching the positions for you

Cooking in the kitchen and I’m in the bedroom

I’m in the Olympics way I’m jumping through hoops

Know my love infinite nothing I wouldn’t do

That I won’t do, switching for."

Thì ra giọng hát của cô cũng hay như vậy, có tố chất làm ca sĩ đó. Ngự Trầm Quân cười cười nhìn cô vừa hát vừa xếp món ăn nhìn sao cho đẹp mắt. Có vẻ như là cô đã làm xong bữa sáng rồi.

Ngự Trầm Quân liền bước về phía cô, ôm cô từ đằng sau. Đột ngột được ôm như vậy khiến cho Trầm Uyển hơi giật mình, cô lè lè lưỡi:

- Anh dậy rồi sao?

Ngự Trầm Quân tiện tay xoa xoa bụng cô, hắn xót xa cất lời:

- Sao em lại vào bếp chứ, giúp việc đâu?

Thật là, cô còn đang mang thai đó.

Trầm Uyển mỉm cười nói:

- Em cho bọn họ nghỉ phép rồi. Em muốn tự tay chăn sóc anh mà.

Cô chu mỏ dễ thương, khẽ đẩy hắn ra rồi dắt tay hắn đến bàn ăn. Cô nhấn hắn ngồi xuống ghế:

- Ngự tiên sinh vui lòng chờ, bữa sáng tới ngay đây.

Trầm Uyển nháy mắt tinh nghịch rồi lại bước vào bếp bưng đồ ăn sáng mà mình vừa mới làm xong. Hôm nay cô làm món bánh mì kẹp trứng và xúc xích, cô còn cố tình đổ cả tương ớt hình trái tim vào nữa. Nhìn rất đẹp mắt nha.

Ngự Trầm Quân mỉm cười khi thấy hình trái tim méo mó mà cô vẽ ra bằng tương ớt. Đúng rồi, trước giờ cô có vào bếp bao giờ đâu? Nụ cười trên môi hắn dần trở nên nồng đậm.

Trầm Uyển nhìn hắn, cô ngượng ngùng cắn cắn môi:

- Tay nghề nấu nướng của em không được tốt cho lắm, nhưng anh yên tâm, lần sau em sẽ cố gắng mà. Anh đừng có chê nha.

Biểu cảm của hắn như vậy, lẽ nào là hắn không thích bánh mì mà cô làm ư? Tại thường ngày cô có bao giờ nấu ăn đâu mà, hic hic...

Ngự Trầm Quân bật cười, hắn đưa tay lại che miệng cười ha hả:

- Anh không chê, chỉ cần là món ăn do em làm, anh đều thích.

Hứ, Ngự Trầm Quân này suốt ngày nói những lời đường mật thế này, sao cô có thể cưỡng lại được chứ? Cô vui vẻ ngồi xuống ăn sáng, lâu lâu lại tự cười một mình.

Ừm, bánh mì mà cô làm cũng không tệ lắm nha, chẳng qua là chưa đẹp lắm thôi. Nhất định lần sau phải cố gắng.

Ngự Trầm Quân ăn xong, hắn nhìn cô vẫn đang mải uống sữa, thậm chí sữa dính lên môi lúc nào còn không hề hay biết.

Ngự Trầm Quân đột ngột đứng dậy bước về phía cô:

- Anh ăn xong rồi á?

Cô ngước mắt lên hỏi hắn, hắn không trả lời cô, lập tức cúi xuống hôn môi cô:

- Còn phải trẻ con nữa đâu, uống sữa còn để bị dính.

Trầm Uyển xấu hổ lè lưỡi:

- Nhưng em là con gái của anh mà.

- Ừm, là con gái nuôi, kiêm...vợ.

Từ "vợ" được nói ra một cách dễ dàng như vậy từ miệng hắn, khiến cho trái tim cô thổn thức đập loạn nhịp. Kết hôn ư, cô vẫn chưa dám nghĩ tới nữa.

Liệu cô và hắn có tiến tới hôn nhân được hay không chứ? Dưới pháp luật, cô còn là con gái nuôi của hắn nữa. Kiểu quan hệ như vậy hơi phức tạp...