10 năm sau...
Sự việc ngày hôm đó đã trôi qua được 10 năm, 10 năm sau Trầm Uyển thực sự đã trưởng thành rồi. Hơn nữa hiện giờ cô đã làm mẹ của một cặp song sinh dễ thương. Hai bé cũng đã tròn 10 tuổi.
Đứng trước mộ của người đàn ông mà cô yêu thương, cô khe khẽ thở dài:
- Anh sống ở đó có tốt không?
Nhớ lại ngày hôm đó, cô đã phải trải qua nỗi đau khủng khiếp tới nhường nào. Trở lại Las Vegas, Vũ đột nhiên đưa cho cô di chúc của Ngự Trầm Quân. Trên di chúc có ghi, tất cả tài sản đứng dưới tên của Ngự Trầm Quân, sau khi hắn không còn nữa, tất cả đều chuyển nhượng cho cô. Nhờ có tờ di chúc đó mà cô đã thuận lợi đứng lên vị trí tổng giám đốc DG, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn.
Lúc đó cô mới biết, thì ra Ngự Trầm Quân đã viết di chúc này từ lâu lắm rồi. Người đàn ông tàn ác như Ngự Trầm Quân có biết bao nhiêu kẻ thù, hắn cũng đã sớm nghĩ đến việc mình sẽ bị ám sát vào một sớm một chiều nào đó. Di chúc này được viết vào 15 năm trước, khi Trầm Uyển 14 tuổi.
Lúc đó, cô mới thực sự nhận ra, hoá ra Ngự Trầm Quân trước giờ luôn cảm thấy cô độc, bất an. Những hành vi cực đoan của hắn đối với cô cũng chỉ vì cố muốn giữ cô lại bên cạnh mình mà thôi.
Cô ôm tờ di chúc khóc suốt mấy ngày, ai cũng không chịu gặp. Cung Mặc thấy thế đau lòng vô cùng, cũng bởi vì Thượng Quan Diệp khuyên nhủ hắn nên buông bỏ hận thù, nên cuối cùng hắn cũng đồng ý cho cô ở lại Ngự Uyển Viên, thực hiện di chúc cuối cùng của Ngự Trầm Quân.
Trong suốt 10 năm giữ vị trí tổng giám đốc DG, dưới sự hỗ trợ của Kì và Vũ, cô đã phát huy được năng lực tài giỏi của mình. Sau khi tiếp quản tập đoàn, năng lực làm việc của cô không hề kém cạnh so với bất kì ai, cho nên tập đoàn không những không bị thụt lùi mà còn phát triển vươn tầm quốc tế hơn nữa.
Cô, năm nay 29 tuổi, trở thành nữ tổng tài quyền lực duy nhất của thế giới, là huyền thoại trăm năm có một.
Còn chuyện ám sát ngày hôm đó, cô cũng đã cho người đi điều tra. Thì ra là Kim Tuyết Vũ thuê người làm chuyện này. Chính tay cô trả thù cho Ngự Trầm Quân, để cho hắn có thể được yên lòng nhắm mắt dưới suốt vàng.
Ngày hôm nay là ngày Vũ chính thức nghỉ hưu, giao lại toàn bộ công việc còn đang dang dở cho Kì. Cả cuộc đời Vũ đã hết lòng cống hiến cho ông chủ và tiểu thư Trầm Uyển, cho nên trước khi nghỉ hưu Vũ muốn đi thăm mộ ông chủ lần cuối.
Trầm Uyển đang chìm trong dòng hồi ức thì bên dưới có bàn tay nhỏ kéo kéo lấy váy cô. Ngự Thương và Ngự Di đứng mỗi đứa một bên, hai bé chớp mắt dễ thương nhìn cô:
- Mami ơi, sao baba đi lâu quá vậy?
Khi sinh con ra, Trầm Uyển đã bị trầm cảm một thời gian. Cho nên cô đã nói dối với hai còn là ba chỉ đi xa một thời gian thôi. Hôm nay là lần đầu tiên cô đưa hai con tới thăm mộ, hiển nhiên là chúng cảm thấy rất lạ lẫm.
Kì và Vũ đứng bên cạnh chỉ im lặng, không ai nói gì. Bầu không khí trầm lắng hẳn, chỉ còn mùi của đau thương.
Sống mũi cô cay cay, cô liền ngồi xuống ôm lấy hai con:
- Mẹ xin lỗi, xin lỗi các con.
Tới giờ cô vẫn chưa dám nói ra chuyện này với con, ngay bản thân cô còn không muốn tin đó là sự thật. Sự thật tàn nhẫn.
Ngự Trầm Quân, hắn ta nói dối cô. Không phải hắn nói hắn là người có thể sống được hàng trăm năm sao, tại sao cô đã chờ 10 năm rồi mà không thấy hắn quay về?
Trầm Uyển cô nén đau thương, cô xoa xoa hai đứa con nhỏ rồi đứng dậy nói với Kì và Vũ:
- Trời sắp tối rồi, chúng ta về thôi.
....
Buổi tối, Ngự Uyển Viên không hề ảm đạm dù chỉ một chút. Hôm nay cha cô và Harvey tới chơi.
Hai đứa nhỏ này thích Harvey lắm, lúc nào cũng vây quanh cậu ta. Cái tên Harvey này, mãi sau khi biết chuyện cô là con gái ruột của Cung Mặc thì mới chịu buông tay, đúng là bám dai mà.
Thế là từ một người đang cố theo đuổi cô, chỉ sau một đêm lại trở thành người nhà của cô rồi. Khi Cung Mặc đưa cô trở về Cung gia, người nhà họ Cung lúc đầu cũng hơi khó tính, nhưng dần cũng chấp nhận cô. Và còn một điều nữa...
Cung Mặc cha cô và Thượng Quan Diệp cũng đã kết hôn rồi. Mọi chuyện diễn ra thật vi diệu quá. Thế là từ giờ cô lại có thêm người mẹ thứ 2, một người mẹ mà cô luôn coi là bạn.
Thượng Quan Diệp ngồi cùng với Trầm Uyển, vui vẻ trò chuyện với nhau. Bên kia là Harvey đang chơi cùng hai đứa nhỏ, Cung Mặc thì kè kè ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho Thượng Quan Diệp.
- Mọi người ngồi đây đi, con vào cắt thêm thịt quay nè.
Trầm Uyển liền đứng dậy bước vào bếp, vì giúp việc cũng đã được cô cho nghỉ phép hết rồi.
Đang loay hoay cắt thịt, không may cô bị dao cứa vào tay. Cô nhăn mày lại vì đau, nhưng ngay lập tức chỉ trong chuốc lát cô không hề có cảm giác đau nữa.
Ơ...tay của cô vừa liền lại? Tận mắt cô chứng kiến tay của mình tự liền lại, rốt cuộc đây là thế nào?
Cô cũng được nghe Cung Mặc nói, cô là ma cà rồng. Nhưng trước giờ cô lại không hề có biểu hiện của ma cà rồng, chuyện này thật kì lạ. Hay là do cô là gen lặn nhỉ?
Nhưng có điều cô không hề biết, ngay từ nhỏ mình đã được nuôi bằng máu của Ngự Trầm Quân thay cho sữa mẹ. Vì thế trong máu của cô đã sớm có nhiễm sắc thể bị đột biến của Ngự Trầm Quân rồi. Bao lâu nay Ngự Trầm Quân luôn che chở bảo vệ cô cẩn thận, cho nên tới bây giờ bị thương, cô mới biết là tay mình có thể tự khỏi lại được.
Không hiểu sao trái tim cô bỗng đập thình thịch, linh cảm mách bảo cô rằng, cô sắp được gặp lại Ngự Trầm Quân rồi.
....
Thời gian dần một trôi đi một cách nhanh chóng, mùa đông đã qua, xuân lại tới. Trầm Uyển ngồi trên du thuyền ngắm nhìn cảnh biển tuyệt đẹp của Pháp. Đây chính là nơi cuối cùng mà cô cùng với Ngự Trầm Quân đi.
Thì ra cảm giác chờ đợi nó lại đáng ghét như vậy, hoá ra trước kia Ngự Trầm Quân cũng phải chờ đợi cô như thế. Cô nhớ hắn, thật sự nhớ điên cuồng. Bây giờ cô cũng ở trong hoàn cảnh trước kia của hắn, cô cũng đã hiểu vì sao hắn trước kia lại hành động như vậy.
Cô nói hắn biến thái, nhưng thật ra cô cũng rất thích sự biến thái của hắn, cái biến thái đó cũng chỉ là hắn biến thái với mình cô mà thôi. Là do hắn quá yêu cô hay sao?
Đang chìm trong những suy nghĩ vu vơ, bỗng nhiên xuất hiện tiếng trực thăng ồn ào phá vỡ bầu không gian yên tĩnh. Cô nhướn mày hướng mắt lên trời, tầm 2 đến 3 cái trực thăng đang từ từ hạ cánh xuống mặt cát. May mà hôm nay bãi biển đã được cô bao hết để nghỉ dưỡng...
Cô trừng mắt nhìn về những chiếc trực thăng, chó má nó, ồn chết đi được, đám người này dám làm phiền thời gian nghỉ ngơi của cô.
Đang chuẩn bị bước lại để chửi người vì tâm trạng hôm nay của cô vốn không tốt, bỗng nhiên ánh mắt cô lơ đãng chạm vào người đàn ông đang bước từ trực thăng xuống. Chỉ trong chốc lát, cô như đứng hình...
Bóng dáng quen thuộc ấy, khuôn mặt đẹp trai tuyệt mĩ ấy có lẽ cả đời cô mãi không thể nào quên.
Ngự Trầm Quân, hắn đang từng bước nặng nề tiến lại về phía cô đang đứng bất động như trời trồng.
Cho tới khi hắn đã bước tới trước mặt cô, cô mới dám xác nhận rằng, hắn ta thực sự là người đàn ông mà cô yêu, hắn là Ngự Trầm Quân của cô. Có trời mới biết, khoảnh khắc xuất hiện kì tích này, cô đã xúc động cỡ nào.
Cô ngay lậc tức ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở:
- Trầm Quân, Trầm Quân, là anh thật sao?
Ngự Trầm Quân cũng vòng tay ôm cô thật chặt, lần này quay về, hắn hứa sẽ không bao giờ buông tay, sẽ không bao giờ để vụt mất cô nữa.
Thật ra hôm đó rơi xuống biển, hắn đã được người dân làng chài cứu. Vì điều kiện không cho phép cho nên phải tới tận bây giờ, hắn mới có thể quay trở lại gặp cô:
- Uyển, về nhà thôi!