Điên Tình

Chương 109: Tính chiếm hữu đáng sợ




- Ơ...hai người...hai người...?

Trầm Uyển từ bên trong bước ra, lập tức bắt gặp cảnh hai người đàn ông đang đánh nhau. Tất cả mọi người thì xúm lại, thuộc hạ hai bên thì ra sức ngăn cản chủ nhân của mình. Nói chung là một khung cảnh vô cùng "náo nhiệt" ha.

Cô nhất thời tò mò mà bước lại nhìn xem sao, không ngờ lại bắt gặp cảnh cha ruột và cha nuôi đang đánh nhau...

Thôi toang rồi!

Trời ơi, bọn họ đang làm cái quái gì ở đây vậy?

- Hai người mau dừng tay lại.

Trầm Uyển hoảng quá hét lên, cô chạy đến ôm lấy tay Ngự Trầm Quân, không cho phép hắn đánh Cung Mặc nữa. Do quá đột ngột, suýt chút nữa Cung Mặc còn đánh trúng cô. May mà Ngự Trầm Quân phản ứng kịp thời, vươn tay ôm lấy Trầm Uyển lại.

Thế là Trầm Uyển đã thành công ngăn lại hai người đàn ông đáng sợ đang đấm đá nhau.

- Uyển...Uyển...

Có trời mới biết, khi nhìn thấy Trầm Uyển bình an vô sự xuất hiện, Ngự Trầm Quân đã vui mừng cỡ nào. Hắn cứ thế ôm chặt lấy cô như không muốn buông tay.

Trầm Uyển áy náy, vỗ vỗ lưng trấn an Ngự Trầm Quân như đang trấn an một đứa trẻ.

- Em không sao, không sao rồi.

Phía đối diện, Cung Mặc lập tức đen mặt lại. Hắn tỏ ra bất mãn:

- Uyển Nhi, con lại đây cho ta.

Chết tiệt, con gái ruột của Cung Mặc này lại dám trước mặt hắn ôm ôm ấp ấp kẻ thù không đội trời chung. Nếu có thể, Cung Mặc chỉ muốn ngay lập tức đưa Trầm Uyển đi mà thôi.

Trầm Uyển lúc này mới giật mình sực nhớ tới Cung Mặc đang ở ngay sau lưng mình, sống lưng cô lạnh ngắt. Cô vội vã đẩy Ngự Trầm Quân ra, quay sang Cung Mặc:

- Cha...cha...

- Uyển.

Ngự Trầm Quân lập tức nhướn mày không vui, một tay kéo Trầm Uyển lại phía mình. Cung Mặc cũng không chịu thua thiệt, nhanh chóng kéo bên tay còn lại của Trầm Uyển:

- Ta mới là cha ruột của con.

- Thì sao, tôi là người mà Uyển yêu.

Cung Mặc và Ngự Trầm Quân còn đấu khẩu với nhau nữa, quả thật là một tình huống đáng sợ nhất mà cô từng thấy mà. Những người lúc nãy đang xúm lại hóng hớt chuyện đã bị thuộc hạ của Ngự Trầm Quân giải tán, nhưng vẫn có người đứng ở phía xa xa hóng chuyện.

Trầm Uyển đứng giữa hai người đàn ông đáng sợ như ma quỷ, chắc cô cũng sắp bị hai người họ bóp đến gẫy tay rồi. Cô lập tức hét lên:

- Hai người còn như vậy, tôi sẽ tự tử đó.

Tại sao mới ra khỏi phòng bệnh mà đã bị lôi lôi kéo kéo như vậy rồi? Khi nãy đang đi taxi của bác tài xế người Pháp. Do phía trước có vụ va chạm mạnh, xe taxi không kịp phanh lại nên cũng bị dính chưởng luôn. Nhưng may mà ở phía sau cùng nhất nên cũng không gặp gì nguy hiểm cho lắm.

Nhưng không ngờ chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi mà Ngự Trầm Quân và Cung Mặc ở đây đấm đá nhau. Thật mất mặt mà, khí thế trước đây của hai người đi đâu hết rồi?

Nhưng mà Trầm Uyển đã quá coi thường tính chiếm hữu cực độ của hai người đàn ông này rồi. Cung Mặc và Ngự Trầm Quân không những không buông tay ra, ngược lại còn nổi một trận lôi đình:

- Em nói cái gì?/ Con nói cái gì?

Cả hai đồng thanh gằn từng chữ một khiến Trầm Uyển sợ hãi, cô là bệnh nhân mà sao bọn họ lại gây khó dễ cho cô vậy chứ?

Ai đó cứu cô với!

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Cung Mặc mới vội vã buông tay Trầm Uyển mà chạy vào trong. Trầm Uyển bất ngờ trước hành động của Cung Mặc, liền tò mò cũng muốn vào xem sao nhưng bị Ngự Trầm Quân ôm chặt lại:

- Em vừa nói gì, nói lại xem? Em dám tự tử, tôi cũng sẽ xuống địa ngục lôi em về.

Đại ca à, khi nãy người ta bí bách quá nên mới nói vậy thôi mà.

- Trầm Quân, em chỉ nói đùa thôi mà. Anh xem, em cũng bị thương nhẹ ở đây này, sao anh lại lớn tiếng với em như vậy? Huhu anh thật đáng sợ...

Trầm Uyển bắt đầu tỏ ra cute phô mai que, ngây thơ vô số tội mà nịnh nọt, làm nũng với Ngự Trầm Quân. Chỉ mong rằng cơn thịnh nộ của hắn sẽ giảm đi chút ít. Nếu không làm thế, e là đêm nay hắn nhất định sẽ không tha cho cô.