Ngồi trong xe, Thượng Quan Diệp dường như có thể cảm nhận được chủ thượng đang vô cùng mất bình tĩnh. Chưa bao giờ Thượng Quan Diệp nhìn thấy chủ thượng như vậy cả. Chẳng nhẽ...Hiên Viên Tuyết thực sự quan trọng tới thế ư?
Không hiểu sao Thượng Quan Diệp phát bực, cô không thể chịu được nữa rồi, không thể nữa rồi. Hết lần này tới lần khác, chủ thượng đều như vậy khi nhắc đến cái tên Hiên Viên Tuyết đó. Phải làm thế nào hắn mới có thể quên được cô ấy đây?
Ngồi trong xe lúc này cũng chỉ có Thượng Quan Diệp và Cung Mặc. Cung Mặc dường như vẫn trầm tư suy nghĩ. Hắn cũng không biết vì sao khi nãy mình lại quyết định đi theo Ngự Trầm Quân tới đây nữa. Phải, đây chính là nơi mà Hiên Viên Tuyết sinh ra và lớn lên, bao nhiêu kỉ niệm giữa cô và hắn cũng chính là ở nơi đây.
Hắn nhớ cô quá...
Với lại khi nãy Thượng Quan Diệp nói là Hiên Viên Tuyết có thể là bị Ngự Trầm Quân giam lỏng, nếu là như vậy...thì có thể những điều tra khi đó của hắn vẫn chưa thực sự là chân tướng sự việc. Ngự Trầm Uyển...có lẽ nào cô chính là con gái hắn chăng? Là con gái của Cung Mặc hắn với Hiên Viên Tuyết?
Đây mới chỉ là suy đoán, cho nên vẫn phải điều tra nhiều hơn nữa để làm rõ sự thật. Nhưng Cung Mặc vẫn hy vọng, Hiên Viên Tuyết không hề phản bội mình, và Trầm Uyển chính là kết tinh tình yêu giữa cô và hắn.
Nếu như Trầm Uyển thật sự là con gá ruột của hắn, hắn nhất định sẽ mang cô khỏi Ngự Trầm Quân. Ngự Trầm Quân, chính hắn ta là người đã hại chết Hiên Viên Tuyết, Cung Mặc không thể để con gái mình thành đôi với kẻ thù đã hại chết mẹ ruột của cô, cũng chính là người mà Cung Mặc yêu được.
- Diệp Diệp.
Nãy giờ Cung Mặc chìm trong những suy đoán của mình nên không để ý tới Thượng Quan Diệp, bây giờ hắn mới quay sang cô.
Thượng Quan Diệp dù có hơi giận, nhưng vẫn không dám lơ hắn. Vì hắn ta là chủ nhân của cô, cô có tư cách gì mà giận dỗi chứ? Biết là vậy nhưng trái tim cô vẫn nhói đau.
- Dạ.
Thượng Quan Diệp trả lời, không dám quay sang nhìn Cung Mặc. Ngay lập tức Cung Mặc có thể nhận ra được ngữ điệu của Thượng Quan Diệp có chút thay đổi, hắn liền kéo cô lại gần mình:
- Em sao vậy?
Không thể phủ nhận rằng, Cung Mặc đặc biệt quan tâm tới Thượng Quan Diệp. Tình cảm mà hắn giành cho cô cũng là một loại tình cảm đặc biệt mà chính hắn cũng không biết.
Thượng Quan Diệp giật mình, cúi đầu né tránh:
- Em không sao, xin chủ thượng cứ căn dặn.
- Không sao là tốt rồi.
Tuy Cung Mặc không tin lời nói dối của Thượng Quan Diệp, nhưng hắn vẫn nhắm mắt cho qua. Hướng về phía căn nhà mà Hiên Viên Tuyết đã sinh ra và lớn lên, trong lòng Cung Mặc vẫn có chút gì đó không yên lòng. Lẽ nào là vì Trầm Uyển?
- Tìm cách tiếp cận Ngự Trầm Uyển, tôi muốn chắc chắn xem cô ta có phải là...con ruột của tôi hay không?
- Ý chủ thượng là xét nghiệm lại DNA ư?
Thượng Quan Diệp vô cùng bất ngờ, không phải chủ thượng đã chắc chắn rằng Trầm Uyển không phải con gái ruột của mình rồi sao? Thậm chí cũng đi xét nghiệm DNA rồi, chẳng nhẽ kết quả đó có vấn đề?
- Đúng vậy, lần này tôi muốn một kết quả chính xác.
...
Vừa cùng bà ngoại đi dạo, vừa nghe kể về một số thứ về mẹ, Trầm Uyển cũng đại khái hiểu được một số vấn đề. Thứ nhất, mẹ cô Hiên Viên Tuyết và dì Hiên Viên Kiều Nhi không mấy hòa thuận, hai người họ cùng yêu một người đàn ông. Mà người đàn ông đó chính là Cung Mặc.
Nhưng Cung Mặc lại một lòng một dạ yêu mẹ cô sâu đậm, cho nên Hiên Viên Kiều Nhi vô cùng căm hận mẹ cô, thậm chí là muốn hại chết mẹ cô. Chẳng nhẽ đó chính là lí do mà Ngự Trầm Quân nói dù Hiên Viên Kiều Nhi chết cũng không hết tội sao?
Thứ 2, vì Hiên Viên Kiều Nhi nhiều lần quá đáng với mẹ cô, cho nên bị bà ngoại đánh một trận. Vì thế từ ngày đó Hiên Viên Kiều Nhi bỏ nhà ra đi, tới giờ vẫn chưa có tung tích gì...
Có lẽ bà ngoại cũng không hề hay biết, dì đã chết trong tay Ngự Trầm Quân rồi. Nghĩ tới chuyện này, cô lại rùng mình.
Còn chuyện vì sao mẹ cô và Cung Mặc không đến được với nhau cũng vì nhiều lí do, nhưng lí do lớn nhất chính là sự chênh lệch quá lớn giữa hai gia đình. Cung gia là gia tộc quyền quý, làm được Cung thiếu phu nhân cũng phải là một tiểu thư quyền quý thì mới xứng, mà nhà bà ngoại cũng thuộc kiểu gia đình khá giả, hay còn gọi là kiểu tiểu tư sản.
Bà ngoại nói hôm đó Cung phu nhân đích thân tới gặp riêng mẹ cô, sau đó giữa hai người họ nói những gì bà cũng không biết. Chỉ biết là kể từ đó mẹ cô vô cùng tuyệt vọng, dù có hỏi thế nào cũng không chịu nói.
Mà Cung Mặc, lại là cha ruột của cô. Vụ này hơi đau đầu, Trầm Uyển thực sự muốn gặp cha ruột để đối chiếu lại một số chuyện, nhưng Ngự Trầm Quân lại không cho phép. Phải làm thế nào đây ta...
Trầm Uyển mệt mỏi xoa xoa thái dương, từ ngày có thai dường như cơ thể cô rất hay mệt mỏi thì phải.
Mà Hiên Viên phu nhân có thể nhận ra được Trầm Uyển đang mệt, bà quan tâm hỏi han:
- Cháu mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, phụ nữ mang thai đừng suy nghĩ nhiều thứ quá.
Cái gì?
Trầm Uyển sửng sốt, sao bà ngoại lại biết chuyện cô mang thai? Chẳng nhẽ là khi nãy Ngự Trầm Quâm nói với bà sao?
Hiên Viên phu nhân nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Trầm Uyển, liền cười:
- Không cần phải ngại, bà biết hết chuyện của con rồi. Mà khi nào hai đứa tính kết hôn?