Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 94




Sinh lão bệnh tử, là quá trình mà Thủy Ngân đã từng và vẫn luôn trải qua suốt tám thế giới.

Thế giới thứ nhất, làm Thẩm Thu Uyển, cô mang trong mình sự phẫn nộ tràn ngập, lặp đi lặp lại ba lần khốn cảnh dưới nước sông cuồn cuộn;

Thế giới thứ hai, làm Mộc Hương, cô vứt bỏ trách nhiệm bị áp đặt, chăm sóc cô bé Tiểu Yến Tử chỉ thích hoa bách hợp trong một thời gian ngắn ngủi;

Thế giới thứ ba, làm Lâm Cẩm Tú, cô chỉnh lại đôi chân nhỏ, thờ ơ nhìn một gia tộc tiêu vong, trong thời buổi loạn lạc đó lần đầu tiên học được cách giết người;

Thế giới thứ tư, làm Lưu Hương Tuyết, cô không muốn làm heo chó, cho nên cô cầm lấy bó đuốc, thiêu rụi một thôn nằm trong núi lớn;

Thế giới thứ năm, làm Dao Duyệt, cô phải chịu thiết lập ốm yếu mà Hệ thống đặt ra, bảo vệ một cô gái nhỏ, tận mắt nhìn cô bé lớn lên;

Thế giới thứ sáu, làm Triệu Đinh Chỉ, với thân thể yếu đuối cùng thiết lập bị câm điếc, cô học được cách bình tĩnh đối xử với người thân, kẻ thù và cách đối mặt với thế giới vừa chân thực vừa giả tạo này;

Thế giới thứ bảy, làm Vân Tình Không, cô xoá bỏ một đoạn ký ức đã từng khiến cho Thủy Ngân phải đau khổ, dẫn đường cho một đám thiếu niên thiếu nữ trưởng thành;

Thế giới thứ tám, làm Lý Lam Chi, cô được chứng kiến vô số sự tử vong và ly biệt, chứng kiến chiến tranh và hoà bình, chứng kiến sự sa ngã và phát triển, cũng cảm nhận được sự yên bình và tự do ――

Một khi con người đã được trải nghiệm qua cảm giác tự do, sẽ không có cái gì có thể trói buộc họ được nữa.

Ngay trước khi cái chết tiến đến, Thủy Ngân nghĩ rằng, không cần biết sang thế giới tiếp theo như thế nào, còn phải tiếp tục hành trình trong bao lâu, cô cũng có thể bình thản mà đối mặt. Nhưng điều cô không ngờ tới chính là mình không hề được chuyển đến thế giới khác, mà là về tới thế giới mà cô quen thuộc nhất ―― thế giới nguyên bản của cô.

Có lẽ, cũng không hẳn là thế giới nguyên bản, vì lần đầu tiên cô “xuyên qua” là tại thời điểm gần ba mươi tuổi, đang nằm trong căn hộ cao cấp của chính mình mua. Còn hiện tại, cô mới mười sáu mười bảy tuổi, đang ngồi trong một căn nhà trệt đơn sơ.

Đây là ngôi nhà cô vẫn sống trước khi bước vào lớp mười hai.

Căn nhà trệt nhỏ này là do mấy cán bộ trong thôn dùng tiền trợ cấp xây dựng cho gia đình cô cách đây vài năm sau khi ba cô ra sức đòi hỏi. Mấy năm nay, những gia đình xung quanh thi nhau xây nhà ba bốn tầng, nhà của cô trở thành căn nhà trệt duy nhất trong thôn, có thể nói là hộ gia đình lụi bại nghèo khó nhất.

Ba của cô chẳng có tài cán gì, đi khắp nơi ăn vạ mới kiếm ra được ít tiền, tất cả đều được dùng cho việc rượu chè, cá cược và chơi gái. Con trai sống chết thế nào cũng chẳng quan tâm, nói gì đến đến chuyện để ý đến hai đứa con gái còn lại. Từ sớm Thủy Ngân đã học được cách tự mình ra ngoài kiếm tiền để đóng học phí, lo việc ăn uống. Hàng ngày cô vì chuyện nuôi sống bản thân mà hao hết tâm trí lẫn sức lực.

Gian phòng của cô rất nhỏ, trên nóc có vài chỗ bị dột rỉ nước. Trong phòng, ngoại trừ một cái giường chất đống quần áo, cũng chỉ có một cái bàn đọc sách bị gãy chân. Cái bàn bị gãy chân là do một lần ba cô uống say trở về, thần trí mơ hồ đi nhầm vào phòng của cô, náo loạn đập gãy.

Lúc ấy cô đang ngủ thì bừng tỉnh, ngồi dậy co ro vào trong góc tường không dám động đậy, ánh mắt cảnh giác nhìn tên đàn ông đang mượn rượu làm loạn kia. Cũng may trong phòng này không có gì nhiều cho lão ta đập, không lâu lắm liền đi ra ngoài. Về sau Thủy Ngân nhặt về một cục gạch để kê vào cái chân gãy đấy.

Cô ngồi trước mặt bàn ẩm ướt, lại sờ lên khuôn mặt ướt át của thân thể này. Thủy Ngân nhìn xuống bức di thư được bày ở trước mặt.

Đây là do Thủy Ngân của năm mười sáu tuổi viết.

Cô vẫn nhớ về khoảng thời gian này, đó là sau khi chuyện tình cảm thầy trò giữa cô và Tần Sở bị người ta phanh phui, ầm ĩ đến mức ai nấy đều biết, là thời điểm bị nghị luận bàn tán nhiều nhất.

Tất cả bạn học đều nói học phí và tiền cơm của cô là do cô bán thân mà kiếm được. Hàng xóm láng giềng thì truyền tai nhau cô còn nhỏ tuổi mà không biết tự trọng, làm kẻ thứ ba quyến rũ thầy giáo của mình. Các giáo viên trong trường thì thi nhau đến nói chuyện với cô, khuyên cô nên nghỉ học; nhưng Thuỷ Ngân kiên quyết không đồng ý. Sau đó bọn họ liền dùng danh nghĩa đến thăm hỏi gia đình các học sinh để tới thôn tìm ba cô.

Từ đó ba cô mới biết chuyện mất mặt này, ngay trước mặt đông đảo giáo viên tới nhà, lão ta vớ lấy cây gậy đánh cho cô một trận. Nếu không phải bị người khác ngăn lại, có lẽ cô cứ như vậy mà bị đánh tới chết.

"Mày cũng giống con mẹ vô lương tâm của mày thôi, đều là loại đê tiện! Sao mày không đi chết ở đâu đi! Mày sống cũng có làm được cái gì đâu, thật là mất mặt! Học hành cái nỗi gì, đọc sách cũng có tác dụng gì, biết vậy đã sớm bán mày đi kiếm chút tiền tiêu rồi!" Sau khi lão ta bị người ngăn lại, vẫn còn phun nước miếng tung tóe chỉ vào mũi cô mắng to.

Thậm chí Thuỷ Ngân vẫn còn nhớ rõ cảm giác toàn thân phát lạnh, đứng ôm lấy gương mặt bỏng rát lúc đó. Cô thiếu nữ mười sáu tuổi kia thực sự đã muốn tìm đến cái chết, cô bé trốn trong căn phòng nhỏ đơn sơ, nghĩ đến cuộc sống không hề có một chút ấm áp nào, cảm thấy hết sức tuyệt vọng. Thế là vừa khóc vừa viết một phong di thư, quyết định kết thúc sinh mệnh của mình.

Dù sau đó cô cố gắng vượt qua, không thật sự tự sát, nhưng sự tuyệt vọng lúc ấy đã khắc thật sâu giống như vết khắc chữ “chết” ở trên mặt bàn này vậy.

Lúc này ở trong thân thể mười sáu tuổi của mình, Thủy Ngân nhìn bức di thư mới được viết xong trước đó chưa lâu, vuốt ve nét chữ vẫn còn lộ ra vẻ non nớt kia.

Rõ ràng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng cô không hề quên đi một khoảng thời gian nào cả. Nếu như có thể, cô rất muốn ôm lấy bản thân mình năm mười sáu tuổi ấy.

Nhấc chiếc bút đặt bên cạnh di thư lên, Thủy Ngân viết tiếp trên giấy rằng: "Em không có lỗi, sinh mệnh của em không phải là vô nghĩa. Em rất tốt, về sau sẽ còn tốt hơn. Sẽ có người thích em, có người yêu em, em cũng sẽ học được cách yêu thương chính mình. . ."

Câu trả lời của chính mình nhiều năm sau đặt bên cạnh những câu chất vấn trong tuyệt vọng của bản thân lúc trước, chữ viết khác nhau một trời một vực. Chữ của người trước là bởi vì phẫn nộ và thống khổ mà toát ra sự dữ tợn, nhưng của người sau lại hiện ra sự thong dong vững vàng.

Đặt bút xuống, Thủy Ngân đứng dậy.

Lúc này, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện kịch bản về một câu chuyện xưa, nội dung cũng giống như những kịch bản mà Hệ thống rót vào đầu cô trước đó.

Nhân vật chính trong câu chuyện xưa này là "Thủy Ngân". “Thuỷ Ngân” có xuất thân giống như cô, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Trong kịch bản, "Thủy Ngân" hiền lành lại hiếu thuận, từ nhỏ đã tận tâm tận lực chăm sóc cho người cha chỉ biết rượu chè, bài bạc, chơi gái, bỏ mặc gia đình; chăm sóc cho cô em gái suốt ngày hành động phản nghịch chống đối, tuổi nhỏ đã bỏ học vào nhà máy làm công nhân, thay đổi vô số bạn trai, mười mấy tuổi đã mang thai rồi phá; chăm sóc cho người anh trai có tính cách không khác cha mình là mấy, bởi vì trộm cắp nhiều lần mà bị tống vào ngục giam.

“Thuỷ Ngân” này giống cô ở chỗ đi khắp nơi tìm việc làm kiếm thêm thu nhập, nhưng chỉ học đến hết cấp hai rồi bỏ, không học lên trung học nữa. Sau đó dùng hết số tiền tích luỹ đáng lẽ để nộp học phí ra làm vốn buôn bán nhỏ, kiếm được chút tiền lời. “Thuỷ Ngân” muốn chuẩn bị sẵn cho người anh trai đang ở trong ngục giam, chạy cho hắn ta nhanh chóng được giảm án. Rồi lại đi vào thành phố tìm kiếm em gái, hi vọng dẫn được nó về nhà, tìm cho nó một gia đình khá giả để gả vào. Ai ngờ cuối cùng bản thân mình lại suýt chút nữa bị chính em gái lừa bán đi mất.

Về sau ba cô bị mắc bệnh ung thư gan, "Thủy Ngân" không hề do dự lấy hết tiền trong nhà ra để chữa bệnh cho lão ta . . .

Thủy Ngân xem hết nội dung kịch bản khác hoàn toàn so với cuộc sống thực tế mình đã trải qua, không có phản ứng đặc biệt gì. Thế giới hiện tại phát triển không dựa theo kịch bản này, đây là ký ức mà cô quen thuộc, không phải là kịch bản.

Cô thu lại di thư, sắp xếp đồ đạc rồi rời khỏi nơi này.

Trường trung học của huyện cũng không lớn, Thủy Ngân đứng ở trước cổng trường, bỗng phát hiện ra ngôi trường này tựa hồ không giống như trong trí nhớ của mình cho lắm, không quá đáng sợ như trong ký ức. Cánh cổng trường học cũng không quá lớn, không quá cao, lầu dạy học ở phía sau cũng không xa. Đây chỉ là một ngôi trường cấp ba nhỏ nằm ở huyện thành mà thôi.

Thời điểm cô đi vào đang là thời gian lên lớp, không có ai ở bên ngoài. Cô trực tiếp bước tới phòng hiệu trưởng.

Lúc trước, cô quỳ mãi ở chỗ này không chịu đứng dậy mới có thể bảo vệ được cơ hội học tập của mình. Ngày hôm nay, cô đứng đó dõng dạc nói với vị hiệu trưởng vẫn có ý định khuyên cô nên nghỉ học rằng: "Nếu trường học vẫn tiếp tục khuyến khích em bỏ học, em sẽ làm đơn gửi trực tiếp lên sở giáo dục. Nếu sở giáo dục không giải quyết, em sẽ tiếp tục gửi đơn lên cấp cao hơn. Thầy Tần Sở nói em quyến rũ thầy ấy, nhưng em muốn tố cáo thầy ta dụ dỗ, có ý đồ xấu với học sinh. Thầy hiệu trưởng cảm thấy xã hội và truyền thông sẽ tin tưởng cách nói nào hơn?"

"Dù sao đây cũng là trường học của em, em không muốn làm hỏng thanh danh của trường. Em chỉ muốn học tập thật tốt mà thôi, thầy hiệu trưởng có thể cho em cơ hội này không?"

Thủy Ngân muốn học tiếp cấp ba ở ngôi trường này, không vì nguyên nhân gì khác, mà chỉ là vì cô muốn đối mặt với nó một lần nữa.

Sau khi quay lại học, Thủy Ngân phát hiện ra, kỳ thật hàng loạt những lời chỉ trích kia không đáng sợ một chút nào. Nói cho cùng, những lời đàm tiếu của người ngoài có quan hệ gì với cô đâu. Có hai nữ sinh cũng chỉ mới mười mấy tuổi cố ý đến trước mặt cô mỉa mai rằng cô làm kẻ thứ ba thật mất mặt. Nhìn bộ dạng đắc ý hả hê của bọn họ, Thủy Ngân không nhịn được bật cười. Ở cái tuổi này thì biết cái gì? Có lẽ chính là do không hiểu biết nên lời gì cũng có thể nói ra được.

Còn có những kẻ độc ác hơn, công khai chửi mắng nguyền rủa cô. Thủy Ngân nhìn dáng vẻ của những đứa trẻ vô tư làm tổn thương người khác kia, tự dưng lại muốn dạy dỗ một chút. Để cho mấy cô nàng đó biết, làm người phải có trách nhiệm với lời nói của chính mình.

Trong lớp có một nữ sinh lúc trước ghét cô nhất, hiện tại cũng là người hăng hái tung tin đồn nhảm về cô nhất. Cô ta hay lôi kéo các bạn học khác túm tụm vào một chỗ nói xấu cô. Sau khi tan học, Thuỷ Ngân bịt mắt cô nàng, kéo vào trong ngõ nhỏ, khâu hai mũi kim vào miệng. Từ khi xuất viện không dám nói năng lung tung nữa.

Tuy rằng Thuỷ Ngân ra tay thuần thục, cũng chỉ gây ra vết thương nhỏ, nhưng nữ sinh kia được nuông chiều từ bé, nào đã trải qua những chuyện như vậy bao giờ, bị dọa cho sợ chết khiếp. Cô nàng không biết là ai làm, cảnh sát trong huyện lại không muốn đi điều tra loại chuyện nhỏ nhặt ấy. Cô ta rất sợ chuyện đó lặp lại một lần nữa, cho nên đành phải cụp chặt cái đuôi mà làm người.

Không còn người dẫn đầu càn quấy làm mưa làm gió, cuộc sống của Thủy Ngân bình lặng đi không ít. Cho đến khi cô đạt được hạng nhất toàn khối ba lần thi liên tiếp, thái độ của các giáo viên đối với cô cũng hoà ái hơn hẳn. So với những học sinh bảo sao biết vậy, các giáo viên có hiểu biết và suy nghĩ lý trí hơn nhiều. Bọn họ nhận thức rõ chuyện giữa Tần Sở và Thủy Ngân, rốt cuộc là người nào đúng, người nào sai. Bây giờ Tần Sở đã không còn ở đây nữa rồi, bọn họ cũng không muốn tự dưng đi hủy hoại một học sinh có thành tích tốt làm gì.

Còn có một số học sinh vẫn còn phao tin đồn nhảm, nhưng vào thời điểm Thủy Ngân trở thành uỷ viên quản lý kỷ luật thì cũng tự động trở nên biết điều, không còn ở trước mặt cô nói mấy lời khó nghe nữa.

Tất cả đều trở nên thật dễ dàng.

. . .

"Tổng giám đốc Triệu thật cao thượng quá, những nhân vật nổi tiếng của xã hội hiện giờ chỉ thích quyên tiền cho cô nhi viện, lại còn kéo cả đám người đến để tuyên truyền. Không giống như ngài, âm thầm làm chuyện tốt như vậy. Tôi thay mặt hàng trăm học sinh khó khăn của huyện cảm tạ tổng giám đốc Triệu đã có lòng giúp đỡ! Có ngài hỗ trợ, những đứa trẻ này có thể học lên đại học, về sau có khả năng đóng góp cho xã hội rồi."

"À, nghe nói ngài có ý định đầu tư vào lĩnh vực lâm sản. Chỗ này của chúng tôi cũng không tệ đâu, núi non nhiều, lại có không ít các giống cây ăn quả. Mấy năm nay cũng không xây dựng gì, không ảnh hưởng đến việc quy hoạch ngay từ đầu. Hiện tại đường cũng đã sửa xong, chỉ đợi người đến đầu tư thôi. Trước đó cũng có vài ông chủ có ánh mắt tốt tới khảo sát . . . Hay là chúng ta tìm một chỗ vừa ăn cơm vừa bàn bạc nhé?"

Hai nhóm người, tổng cộng hai mươi mấy người, nối đuôi nhau đi xuống lầu. Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Triệu mặc một thân tây trang, là trung tâm của đoàn người, nghe vậy cười cười, cũng không quá để tâm đến loại nịnh nọt đó.

Hàng năm anh đều làm từ thiện, hạng mục là do thư ký chọn giúp. Lần này tới đây đơn giản là do nhất thời nổi hứng. Cái chỗ nhỏ bé này, quả nhiên là không có gì đẹp mắt. Nếu như anh muốn ăn uống thì có cần phải tới tận đây hay không?

Thư ký sau lưng là người làm việc cho anh đã nhiều năm, quen với việc nhìn ánh mắt mà đoán ý. Thấy dáng vẻ giống như cười mà không phải cười của ông chủ, lập tức nắm bắt được, anh không thể kiên nhẫn thêm nữa, thế là cô chủ động nói với đám người tiếp đón rằng: "Chuyện đầu tư thì để lần sau chúng tôi tới đây rồi nói. Lần này, tổng giám đốc Triệu chủ yếu là muốn đi đến trường học để thăm các bạn học sinh mà thôi."

Thế là những người khác hiểu ra, cười nói: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, tổng giám đốc Triệu là người thực tế mà. Nếu đã vậy, chúng ta đi tới Nhất Trung xem sao nhé. Ở đấy có danh sách mười mấy học sinh đặc biệt khó khăn, gọi các em đó ra để mọi người chụp mấy kiểu ảnh lưu niệm. Cũng tiện thể để cho các em ấy cảm ơn tổng giám đốc Triệu một chút."

Triệu Đoan Trạch: "Cái đó thì không cần, tôi chỉ nhìn qua xem thế nào thôi." Anh đưa mắt nhìn trong đám người, tuỳ tiện chọn một vị rồi hỏi: "Thầy giáo này là giáo viên của trường nào vậy?"

Người kia sững sờ: "Tôi dạy ở Tam Trung."

Triệu Đoan Trạch gật đầu: "Vậy thì đi Tam Trung nhìn xem, xem xong tôi đánh xe về là vừa, buổi tối còn có cuộc họp nữa."

Một đoàn người lại đi vòng qua Tam Trung.

"Tuy trình độ giáo dục của Tam Trung không thể so với Nhất Trung và Nhị Trung, nhưng dù sao cũng là một trường học lâu đời, một số cựu học sinh của trường cũng không tệ lắm."

Triệu Đoan Trạch vừa tiến vào trường học, người đón tiếp bên cạnh còn chưa nói được hai câu, cả đoàn người đã nghe thấy tiếng nói chuyện líu ríu.

Triệu Đoan Trạch nhìn theo hướng âm thanh phát ra, trông thấy một nữ sinh đang đứng trước bảng thông báo tuyên truyền của trường học. Anh nhìn bóng lưng gầy gò của nữ sinh, dáng đứng thật đẹp, cánh tay cầm phấn giơ lên viết trên bảng. Bên cạnh có vài nữ sinh khác đứng cách cô hơi xa, đang cười cười nói nói với nhau, dường như còn cố ý nói đặc biệt lớn.

"Thầy Tần Sở tốt như vậy cũng bị ép phải bỏ đi rồi, chẳng hiểu sao có vài người còn mặt dày ở lại cái trường này đi học."

"Đúng đấy, thầy Tần Sở đáng thương quá đi mất, tất cả là do cậu ta!"

"Các cậu nói nhỏ giọng một tí đi, đừng để ai nghe thấy đó. Hiện giờ người ta là uỷ viên quản lý kỷ luật nha, cẩn thận bị nhớ tên đấy."

"Mình phải sợ chắc, chị của mình cũng là uỷ viên quản lý kỷ luật. Nếu tên mình bị viết thì mình bảo chị gạch đi là được chứ gì."

Mấy nữ sinh hi hi ha ha cười ầm ĩ, nhưng nữ sinh đang viết chữ lại thờ ơ, dường như chỉ coi bọn họ như đám chim sẻ ồn ào. Bàn tay viết chữ như nước chảy mây trôi, không có một chút ngập ngừng, viết đến nhẹ nhàng say mê.

Ánh mắt của Triệu Đoan Trạch dừng trên những chữ viết kia thật lâu. Nét chữ của cô kéo dài hơn so với bình thường một chút, nét ngang hơi cong, nét thẳng có một phần hất lên . . . Đều là những thói quen nhỏ mà anh cực kỳ quen thuộc, đã từng thấy ở trong mơ vô số lần.

Còn có bóng lưng kia, anh nhớ kỹ người ở trong mộng cũng giống như thế này, không hề quan tâm tới tất cả những thứ của thế giới bên ngoài, dường như cô chỉ tồn tại trong thế giới của riêng mình.

Lãnh đạo trường học tiến lên quát lớn: "Các em là học sinh của lớp nào? Đang lúc nghỉ trưa thế này chạy ra bảng thông báo cãi nhau, ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của các bạn khác thì sao?"

Lúc này, mấy nữ sinh kia mới phát hiện ở đây có một nhóm người, giật mình ngây ngẩn, vẻ mặt bất an liếc mắt nhìn nhau, ấp úng nói không nên lời.

Lãnh đạo trường học thầm mắng trong lòng, rồi nở nụ cười với vị khách bên cạnh: "Để tổng giám đốc Triệu chê cười rồi, mấy đứa nhỏ bình thường tính cách hoạt bát có hơi ầm ĩ. . ."

Ông ta còn chưa nói dứt lời, đã thấy tổng giám đốc Triệu vội vàng bước lên phía trước, đi đến trước mặt cô nữ sinh đang đứng một mình ở bên kia, kiềm chế sự kích động mà hỏi: "Anh là Triệu Đoan Trạch, em có biết anh hay không?"