Ở trong căn phòng kia, sau khi nói vậy, cô lại nhìn Tạ Cẩn Hi bằng đôi mắt tinh quái, khoé môi cười tươi “ Tạ tiên sinh, không phải định như thế này mãi?”
Vừa lấy hơi định nói thì tiếng chuông điện thoại của anh ta vang lên, vươn tay qua lấy, có chút khó chịu bắt máy “ Có chuyện gì vậy?”
Trần Thừa nghe cái giọng điệu này, biết mình gọi không đúng lúc rồi, anh ta nuốt nước bọt một cái “ Tạ tổng, hôm nay có cuộc họp, mọi người đang đợi anh”
“ Gọi Cố Minh đến đi” Tạ Cẩn Hi nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trong lòng mình, rồi đáp lại một cách gọn lỏn.
Thời Tư Nghiên thấy anh ta đáp như vậy, xong cứ nghĩ là anh ta tắt máy luôn rồi. Vậy là lả lơi lên tiếng “ Tạ tiên sinh à, anh thật biết làm phiền vợ chồng son người ta”
Rồi biết gì không, Trần Thừa bên kia cũng đang bật loa ngoài cho mọi người có mặt ở đấy cùng nghe, lần này không phải một mình ai ta bị xịt keo bởi giọng nói phụ nữ từ bên ấy, mà là cả một phòng họp rồi. Anh ta biết mình sắp phải tội tày đình rồi “ Tạ tổng, không làm phiền anh nữa”
Tiếng điện thoại vụt tắt, lại có thêm một nhân vật nữa bị xịt keo cứng ngắc. Thời Tư Nghiên hết nhìn cái điện thoại trên tay Tạ Cẩn Hi rồi lại nhìn lên anh ta, giọng cô lắp bắp “ Anh……anh ….anh chưa tắt à? Xấu hổ chết em rồi”
Giờ cô trong mắt mấy người ở đấy chắc thành yêu nữ quyến rũ Tạ tổng của họ, khiến anh ta lơ là việc ở công ty. Nếu ở cổ đại chắc cô đã trở thành yêu hậu, khiến hoàng đế bỏ bê triều chính rồi. Cô vùi mặt vào trong Tạ Cẩn Hi để chôn nỗi nhục nhã ấy.
Anh ta bật cười, xoa xoa vào tấm lưng trần của cô rồi đưa tay nâng cái cằm nhỏ kia của cô lên, hôn nhử lên môi cô “ Có sao đâu chứ, cũng là thấy hình không thấy tiếng”
“ Tạ Cẩn Hi, anh đáng ghét thật đó” Cô đánh nhẹ một cái vào vai của anh ta.
Không muốn nói nhiều nữa, anh ta lại cúi xuống chiếm giữ lấy môi cô, lại cắn mút lấy bờ môi mềm mỏng ấy. Tay anh ta đan vào những sợi tóc của cô, giữ lấy gáy nhỏ của cô ấy như đỡ lấy để cô không bị hụt.
Thời Tư Nghiên cũng hơi ngửa cổ ra, đáp lấy nụ hôn ấy, cô cũng tham lam nhấm nháp lấy bờ môi của anh ta, tay cô vịn lên vai của người kia, da thịt hai người lại bắt đầu cọ sát vào với nhau làm thân nhiệt dần tăng vọt lên.
Tạ Cẩn Hi lại lật người, để Thời Tư Nghiên nằm gọn xuống dưới thân mình. Chiếc chăn đang đắp trên người bọn họ được chùm lên quá đầu như để che đi cảnh sắc tươi đẹp phía bên trong.
Rất nhanh sau đó, qua một mùa Tết đầu tiên gia đình bốn người bọn họ ở cạnh nhau. Đoàn tụ hạnh phúc, cả hai bên gia đình đều đã yên lòng với đôi trẻ này.
Bà ngoại Thời trước đó còn đang báo tin sức khoẻ suy giảm, ấy vậy mà chỉ ngay sau khi cô cháu gái mình mang theo chồng con về thăm thì lại khoe như chưa hề có cuộc ốm đau vậy. Bà lại còn hối hai anh chị sinh thêm chắt cho bà bế nữa, chứ hai đứa kia lớn rồi bà bế không nổi.
Mùa Tết qua đi cũng chính là tới đám cưới của Thời Tư Nghiên và Tạ Cẩn Hi. Hôn lễ được tổ chức theo kiểu truyền thống cổ phong, lấy theo bối cảnh nhà Minh mà thực hiện.
Mấy từ như lộng lẫy, tráng lệ không thể tả hết được độ đầu tư của Tạ Cẩn Hi cho hôn lễ này. Hỉ phục còn được anh ta cẩn thận đặt làm thủ công, như đo ni riêng biệt cho hai vợ chồng anh ta. Không sai khi nói Tạ Cẩn Hi lo cho hôn lễ này tới bạc cả tóc.
Hôn lễ được diễn ra với sự chúc phúc từ rất nhiều người, từ người thân, bạn bè, đồng nghiệp. Ai nấy đều ngưỡng mộ trước những thứ Tạ Cẩn Hi làm cho Thời Tư Nghiên. Bà ngoại Thời cũng đã yên lòng khi thấy cháu gái yêu quý của mình thành gia lập thất.
Và dự tính là, sau hôn lễ này hai người họ sẽ gửi hai đứa nhóc nhà mình cho ông bà nội chăm sóc rồi sẽ đi hưởng tuần trăng mật, tận hưởng những thú vui, khoảnh khắc của riêng hai người họ.
___ Vài lời của tác giả
Vậy là Điền Thượng sẽ tạm kết thúc ở đây, với một cái kết ngọt ngào. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt quãng thời gian vừa qua. Hẹn mọi người ở những phần ngoại truyện của Điện Thượng và Cưng Chiều Em và cũng như trong những dự án truyện khác của mình. Cảm ơn mọi người!