Điền Thượng

Chương 51




Thời Tư Nghiên lúc này đang nhìn quanh, thấy Tịch Bích vẫn đang ngồi ở bàn trà, cô mới đi tới “ Tịch Bích, cậu không ra cưỡi ngựa à? Mà còn chưa thay đồ?”

Cô bạn ấy khẽ lắc đầu, đưa tay xoa bụng mình rồi thở dài một hơi “ Cưỡi không được, mình có em bé rồi”

“ Thật sao? Được bao lâu rồi?” Thời Tư Nghiên nghe bạn mình có tin vui, liền kéo ghế ra ngồi cạnh, cười còn không thấy mặt trời”

Tịch Bích thoáng chút xấu hổ, cô ghé lại gần bên Thời Tư Nghiên mà nói nhỏ “ Mới được hai tháng thôi”

Mắt Thời Tư Nghiên khẽ liếc nhìn về phía Cố Minh rồi quay sang người bên cạnh “ Anh ta biết chưa?”

“ Anh ấy biết rồi, nên hôm nay năn nỉ mãi mình mới được ra đây đó” Từ lúc biết cô mang thai, Cố Minh nâng cô như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Không để cô động tay vào việc gì, tới việc đi làm cũng để cô nghỉ luôn rồi.

Đúng là vợ chồng son, nhớ tới lúc mang thai hai đứa nhóc, mọi thứ đều là cô phả tự làm, lúc bụng lớn thỉnh thoảng vẫn phải vác tới viện xử lý công việc, cũng có chút ghen tị. Xoa xoa vai cô bạn của mình “ Tịch Bích à, nhất cậu rồi đó. Thôi ngồi đây nhé, mình ra kia đây”

Nói rồi, để Tịch Bích ngồi lại đó. Cô đi ra phía chỗ hai người đàn ông cùng mấy con ngựa kia đang đứng. Đưa tay vuốt lấy bờm chú ngựa trắng “ Lần trước tới đây chưa được thử cưỡi ngựa ở đây, lần này nhất định phải chơi bù”

Nói chứ, cũng lâu rồi cô không cưỡi ngựa. Chắc từ đợt đưa Nem Nem về thăm bà ngoại Thời, rồi từ sau đó con trai cô mà muốn cưỡi ngựa, cô đều nhờ Từ Hạc Hách đưa cậu nhóc đi.

Tạ Cẩn Hi đang cầm dây cương của một chú ngựa bên cạnh đó, nhìn Thời Tư Nghiên đang vuốt ve chú ngựa trắng kia, có vẻ như người phụ nữ này đã ưng con bạch mã này rồi “ Con bạch mã đó cũng không tồi, em không biết Cố Minh đã khổ sở để mang nó về đây như thế nào đâu”

Nhắc đến con bạch mã này, Cố Minh lần đó để đưa được nó về đây cũng phải bạc đầu, vì có một người đẩy giá tranh giành với anh ta.

Cố Minh nhìn con bạch mã cũng bất lực lắm “ Đúng vậy đó, tôi mất 7 ngày 7 đêm để đưa được nó về đây, nhưng thấy cũng đáng”

“ Vậy tôi phải thử xem cậu bản này có gì đặc biệt mà làm Cố tiên sinh mất công như vậy” Thời Tư Nghiên nhẹ nhàng bật người một cái leo lên yên ngựa, giữ chắc lấy dây cương. Con bạch mã mới đầu còn muốn lồng lên, nhưng rất nhanh Thời Tư Nghiên cũng làm nó bình tĩnh lại, còn vuốt vuốt cái bờm của nó “ Ngoan thật đó”

Một màn vừa rồi cũng khiến hai người đàn ông kia có phần bất ngờ. Không nghĩ rằng Thời Tư Nghiên lại có kĩ năng cưỡi ngựa tốt như vậy. Nhìn nhau nhún vai một cái rồi hai cũng leo lên yên ngựa.

Con ngựa còn lại được người dắt về lại vào chuồng.

Tiếng ngựa đồng loạt hí lên, những con ngựa bắt đầu phi những bước mạnh mẽ đè lên vạt cỏ xanh. Từng tiếng bước chân ngựa dồn dập đuổi theo nhau, ai nấy dường như không còn quan tâm đến những thứ xung quanh mình nữa rồi.

Thời Tư Nghiên lâu lắm rồi mới được chơi thoải mãi như vậy, như trút bỏ đi những ưu phiền, suy tư bủa vây cô mấy ngày hôm nay. Cô đang tự chìm đắm vào trong thú vui tao nhã của bản thân.

Tự nhắc bản thân lần tới nhất định phải sắp xếp việc để về Trấn Giang thăm bà ngoại Thời, xong ghé Vân Trang mới được, nơi đó lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của cô.

Sau khi trở về từ viên trang Cố thị. Một nhà bốn người họ khi vừa về tới trước nhà đã thấy có điều gì đó không đúng rồi.

Tại nơi để xe có một chiếc ô tô lạ đang đỗ ở đó, còn cửa nhà đều được mở hết ra. Nhà họ xuống xe nhìn nhau cho tới khi Tạ Cẩn Hi nhìn qua biển số chiếc xe kia, anh ta mới biết người nào đang ở bên trong nhà mình.

Anh ta cúi xuống bế Niệm Niệm lên, bế cô bé bằng một tay, còn tay kia nắm lấy tay Nem Nem đang đứng giữa anh ta và Thời Tư Nghiên rồi phun ra một câu không đầu không cuối “ Vào chào ba mẹ thôi”

Thời Tư Nghiên chưa hiểu chuyện gì đã phải cất bước đi theo sau Tạ Cẩn Hi.

Ngồi trong phòng khách lúc này là một cặp vợ chồng, tuổi tác chắc đã qua ngũ tuần rồi, trông rất đẹp lão. Không những vậy, người phụ nữ còn nhìn rất trẻ, da vẫn trắng hồng căng mịn. Cả hai nhìn qua đều có nét giống với Tạ Cẩn Hi.

Vừa vào đến nơi, Niệm Niệm khi nhìn thấy hai người kia đã vui vẻ, đòi xuống khỏi tay Tạ Cẩn Hi rồi chạy đến ôm lấy họ “ Ông nội, bà nội”

Thì ra đây là ba mẹ của Tạ Cẩn Hi. Anh ta cũng khẽ cúi đầu chào. Chỉ có Thời Tư Nghiên hết nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình lại nhìn qua ba mẹ anh ta. Cô cũng khẽ cúi người, lễ phép chào hai người họ “ Chú Tạ, dì Tạ. Hai người vừa mới tới”

Ông bà Tạ đang vui vẻ xoa đầu vuốt má cô cháu gái nhỏ, nghe tiếng chào của Thời Tư Nghiên mà nụ cười vụt tắt, hai người tỏ vẻ không hài lòng nhìn nhau.

Thời Tư Nghiên lúc này bắt đầu thấy lo lắng, cô đang không biết sao họ lại nhìn cô như vậy. Đang định nói nhỏ gì đó với Tạ Cẩn Hi, thì bà Tương Lĩnh mẹ anh ta đã lên tiếng “ Sao còn gọi là chú với dì, phải gọi là ba mẹ rồi chứ”

Như thở phào ra một hơi, cô lúc này mới cười tươi “ Dạ vâng mẹ”

Ông Tạ Cẩn Tôn nhìn thấy có cậu nhóc còn đang trốn sau Thời Tư Nghiên, đoán đây là cậu cháu trai của mình. Ông liền hiền hậu, gẫy tay với cậu bé “ Kia là Nem Nem đúng chứ? Nào lại đây để ông bà nội xem”

Cô giờ mới để ý rằng cậu con trai ngày thường hoạt bát, nay lại nhút nhát đứng sau mình. Khẽ đẩy cậu nhóc ra trước, xoa nhẹ lưng cậu nhóc “ Nem Nem, tới chào ông bà nội đi”

Nem Nem ngước lên nhìn mẹ mình, nhận được cái gật đầu như động viên từ mami của mình, cậu nhóc mới tiến lại trước hai người được nói là ông bà nội của mình, lễ phép chào hỏi “ Con chào ông nội, bà nội. Con là Thời Minh Viễn, ba và mami hay gọi con là Nem Nem”

Bà Tương Lĩnh nhìn đứa cháu trai trước mặt, đến bà còn phải công nhận là đứa bé này như sao y bản chính là con trai bà lúc nhỏ, đúng là không lệch đi đâu được, chỉ khác chắc là không đáng ghét như con bà thôi. Đưa tay xoa xoa má đứa cháu trai nhỏ “ Được rồi, ngoan lắm. Lại đây với bà nội nào”

Lúc này Niệm Niệm đang được Tạ Cẩn Tôn bế gọn trong lòng, còn Tương Lĩnh đang cưng nựng cái má của cậu cháu trai. Còn đôi kia đang ngồi ở ghế đối diện như chờ bị phụ huynh tra hỏi.