Diện Thủ

Chương 7: Thế gian đẹp nhất hậu đình hoa




Dù rằng Triêu Dương công chúa ôm cảm tình phức tạp thế nào đối với phụ hoàng đã lâu chưa gặp mặt, làm trưởng công chúa Đại Viêm triều, phụ hoàng băng hà, nàng vẫn sẽ về Đôn Dương Thành.



Phu quân của nàng Bình Tây Hầu Phùng Kiệt vội vã chạy về, mũ áo có chút không chỉnh.



Triêu Dương công chúa đạm nhạt liếc hắn một cái, không biết mũ áo trên người hắn rơi xuống chỗ nào?



Phùng Kiệt ái muội cười: "Công chúa, Lộng Ngọc kia, là một nhuyễn ngọc cực phẩm đó!"



"A." Triêu Dương công chúa nhẹ nhàng a một tiếng, cũng không nói gì, trong lòng bất giác buồn cười. Bắt đầu từ khi nào, Bình Tây gia vốn là thiên hạ trường tình, thế nhưng lại để ý Lộng Ngọc này lâu như vậy.



Mặc kệ Lộng Ngọc trước kia có phải một cực phẩm nhuyễn ngọc không, hắn hiện tại đã nhất định là mộtcực phẩm nhuyễn ngọc.



Đông đi xuân đến, Lộng Ngọc đã bị Bình Tây Hầu đại danh lừng lẫy dạy bảo nửa năm như vậy, thân mình kia sợ là so với nữ nhân còn mềm mại hơn vài phần rồi?



Phùng Kiệt thấy công chúa có chút không vui, ha ha cười vài tiếng, nhìn trái phải lại nhìn Tiêu Đồng đứng hầu một bên, liền bất đắc dĩ lắc đầu nói: "thị vệ Tiêu Đồng này của ngươi, hương vị cũng hẳn là không sai, chỉ tiếc tuổi hơi lớn!"



Tiêu Đồng cúi đầu, người khác nhìn không thấy sắc mặt của hắn.



Nhưng Diệp Trường Vân ra vẻ tùy ý nhìn qua, lại phát hiện sắc mặt Tiêu Đồng xanh mét, hai nắm đấm gắt gao nắm chặt, trong mắt phảng phất muốn toát ra lửa.



Đúng rồi, thân là nhất đẳng nhất thị vệ trong cung ngày xưa, hiện thời trước mặt một đám người bị nóinhư vậy, đó là loại sỉ nhục nào a!



Diệp Trường Vân trong lòng lạnh lùng cười, nhưng tính sao? Tiêu Đồng đời này chỉ trung tâm với Triêu Dương công chúa thôi? Chỉ tiếc hiện tại nói ra đến cùng người này đúng là hôn phu danh chính ngôn thuận của Triêu Dương công chúa.



hắn chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không làm ra cái gì với hôn phu của chủ nhân mình.



hiện thời Diệp Trường Vân cũng nhìn rõ ràng, dù ngày xưa hắn là thị vệ trong cung, bất quá giống Diệp gia bọn họ, là một con chó người khác nuôi giữ cửa thôi.



Diệp gia bọn họ làm chó, đó là từ nhỏ đã thế, nhưng Tiêu Đồng này phải làm chó trông cửa người khác, cũng là người ta cam tâm tình nguyện, người ta vui vẻ chịu đựng.



===========================



Lần này, là Diệp Tiềm đánh xe cho Triêu Dương công chúa.



Lúc này, dĩ nhiên Diệp Tiềm lên xe ngựa, đợi mệnh xuất phát, nghe lời này của Phùng Kiệt, tay nắm dây cương trắng lên. Bất quá hắn đương nhiên cũng không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm rũ mắt xuống.



Ai biết nội tâm Bình Tây Hầu Phùng Kiệt còn một chút cảm khái chưa nói ra. hắn liếm liếm môi, rốt cục nói với Triêu Dương công chúa: "Kỳ thực, nếu lãng phí, thật sự đáng tiếc, ngươi vì sao không dứt khoát thử xem hương vị hắn thế nào?"



Tiêu Đồng đầu cúi càng thấp, thân hình phảng phất đang phát run.



Diệp Tiềm ngồi trên ghế trước xe ngựa, trong mắt đột nhiên phát ra một cỗ hàn ý sâu không thấy đáy. Làm sao có thể đây? Bình Tây Hầu người này làm phu quân, làm sao có thể với phu nhân mình, với công chúa đương triều nói ra lời như vậy?



Công chúa, bất kể làm gì, nàng đều xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, ở trong lòng hắn, đều là công chúa cao cao tại thượng không gì sánh kịp. Nhưng Bình Tây Hầu này, làm sao có thể như vậy, làm sao có thể nói chuyện như vậy với công chúa!



hắn kỳ thực là một tiểu nô theo bổn phận, ngày thường chỉ cúi đầu, yên lặng làm chuyện chủ nhân phân phó. Nhưng mà, thiếu niên trong giờ khắc này, bỗng nhiên cảm thấy huyết mạch nhảy lên, một cỗ lửa giận không thể ức chế nổi lên trong lồng ngực, phảng phất sẽ bộc phát ra. Nhưng hắn vẫn cường mãnh tự khắc chế, cắn răng, yên lặng cúi đầu.



Triêu Dương công chúa nghe phu quân nhà mình nói, lại đạm nhạt liếc mắt nhìn hắn, không chút để ý nói: "không còn sớm, đi thôi."



nói xong, liền cất bước đến bên cạnh xe.



một tiểu nô hèn mọn nhanh tiến lên, nằm sấp trên mặt đất, làm kê chân cho nàng.



Nhưng mà, Triêu Dương công chúa lại theo thói quen vươn tay, giờ phút này, hẳn là nên có người tới nhẹ đỡ cổ tay trắng noãn, dìu nàng lên xe ngựa.



Nàng hơi hơi dừng lại, hiện tại người này, đang vì câu nói vừa rồi kia, mà cứng đờ ở nơi đó không hề động sao?



Hiểu rõ rồi, bên môi nàng gợi lên một chút cười lãnh diễm cao ngạo, đang định tự bước lên, ai biết lúc này, phía trước xuất hiện một bàn tay.



Bàn tay kia, thô ráp, nhưng hữu lực.



Triêu Dương hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu.



Đập vào mắt, là một ánh mắt có chút nóng bỏng. Lại nhìn kỹ, mặt mày tuấn lãng, mũi thẳng môi mỏng, đúng là Diệp Tiềm.



Thiếu niên mười lăm tuổi, nhảy xuống xe, chậm rãi đưa tay ra cho nàng.



Bất quá mấy tháng đông đi xuân đến, hắn đích xác biến hóa rất nhiều.



không yên và khẩn trương lúc trước đã không còn nữa thấy, hiện tại Diệp Tiềm, trầm mặc, bình tĩnh, nhưng cũng cung kính.



Triêu Dương công chúa khẽ cười, nàng nghĩ nghĩ, đưa bàn tay mảnh khảnh, đặt vào trong tay hắn.



Bàn tay to thật ấm áp, nhưng đúng là có chút thô ráp, khiến nàng cảm thấy hơi không tốt. Nhưng trong nháy mắt, hắn dùng một chút lực, kéo nàng lên, lại dùng một bàn tay to khác đỡ nhẹ ở trên lưng nàng một cái, đưa nàng lên xe.



Đưa công chúa vào xe, Diệp Tiềm đạm liếc nhìn chủ nhân Bình Tây Hầu, nội liễm lãnh ý trong mắt khiến Bình Tây Hầu sửng sốt. Nhưng không đợi Bình Tây Hầu phản ứng lại, Diệp Tiềm đã mạnh mẽ nhảy lên ghế ngồi, vung roi trong tay. Xe ngựa vang lên tiếng thanh thúy, chậm rãi xuất phát.




Tiêu Đồng chậm rãi thu liễm thống khổ che giấu trong mắt, tay mở ra lại nắm vào, cuối cùng mạnh mẽ xoay người lên ngựa, đi theo.



Diệp Trường Vân và thị nữ cũng vội đi tới một chiếc xe ngựa phía sau.



Chỉ có Phùng Kiệt, có ý tứ hàm xúc khác hồi tưởng thiếu niên đánh xe vừa rồi kia. Tựa hồ, thiếu niên này có một phong vị khác!



- -



Triêu Dương công chúa lười nhác dựa lên ghế ngồi thoải mái trong xe ngựa, tế mâu nửa mở.



Ở ghế ngồi phía trước xe ngựa, là thiếu niên tên Diệp Tiềm.



Triêu Dương công chúa nghĩ lại Diệp Tiềm vừa rồi vươn tay ra, nâng mình lên xe.



một thiếu niên tuấn tú, có cái mũi cao thẳng, cùng môi mỏng hơi nhếch. Như lời Bích La phu nhân nói, cái mũi cao thẳng, thuyết minh hắn có bản lĩnh xâm nhập vào chỗ sâu nhất, nhưng môi mỏng, có phải hẳn là biểu hiện hắn vô tình hay không?



Triêu Dương công chúa lông mi khẽ động vài cái, trong lòng lại nhớ tới một ít chuyện xưa năm đó, bên môi gợi lên một chút cười lạnh mơ hồ. Đường đường Đại Viêm triều không có nam nhi tốt, chính là không có người nam nhi tốt nào hiểu được cách quý trọng tâm sự thiếu nữ, bởi vì, bọn họ ngực mang thiên hạ, chí ở bốn phương.



Nhưng dù là nam nhi cực tốt này ngực mang thiên hạ, một năm lại một năm, đưa các nữ nhi Đại Viêm đến Kỳ Liên sơn.



Hung Nô chưa diệt, Đại Viêm chưa an, các nữ nhi thân hình mềm mại, lại thay bọn họ làm bình phong thủ thành.



Về phần Diệp Tiềm này, Triêu Dương công chúa lười nhác dựa vào phía trước, vươn ngón tay ngọc thon thon nhấc mành.




Lúc này Diệp Tiềm một tay đang nắm dây cương, một tay giữ roi ngựa, dè dặt cẩn trọng, cẩn thận tỉ mỉ. Từ phía sau nhìn, lưng hắn đã không gày yếu như ngày đó, có vài phần dày rộng của nam tử trưởng thành. Trong mắt Triêu Dương công chúa có hứng thú đánh giá, bỗng nhiên cảm thấy ngay cả phía sau lưng, hắn cũng có hương vị cung kính cẩn thận.



Nàng nhẹ nhàng rút ngón tay ngọc về, tiếp tục lười nhác tựa vào ghế, hơi hơi nheo con ngươi.



Về phần Diệp Tiềm này, bất quá là Tiêu Đồng thứ hai thôi. Thậm chí so với Tiêu Đồng còn không bằng.



một đứa nhỏ được gia nô yêu đương vụng trộm với người khác sinh ra, đê tiện đến mức ngay cả từ đường của phụ thân cũng không thể tiến vào.



Triêu Dương công chúa nghĩ đến đây, đạm cười một tiếng, liền đem Diệp Tiềm này ném ra sau đầu.



Đây là một mùa xuân ấm áp, trong xe ngựa xóc nảy rất ít, Triêu Dương công chúa thân mình dần dần mềm yếu, một chút mềm yếu nhè nhẹ trong lòng dập dờn dâng lên. Vì thế, nàng bắt đầu có chút hối hận, hối hận không mang Phủ Đào và Phẩm Liên theo.



- -



Liên tục mấy ngày đi đường, đoàn người này đã có chút mỏi mệt, nhưng ai cũng không có cách nào nóigì. Dù sao đế vương băng hà, đây là Đại Viêm công chúa và hôn phu vội vàng tiến về kinh chịu tang.



Đối với Bình Tây Hầu Phùng Kiệt mà nói, hắn thật buồn rầu, lại không vì đi đường mệt nhọc, mà là tà hỏa đầy người không có chỗ phát tiết.



Vì thế, cặp mắt đầy kinh nghiệm sa trường bắt đầu tìm kiếm trong đám kỵ nô và thị vệ đi theo, cuối cùng ánh mắt chăm chú vào trên người Diệp Tiềm. Vào ngày khởi hành đó, hắn đã cảm thấy thiếu niên này rất có hương vị. hiện thời, hắn ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn thiếu niên đánh xe kia, trong lòng liền ngứa ngáy, trong đầu bắt đầu nghĩ làm thế nào áp hắn ở dưới thân đùa bỡn một phen. Nghĩ nghĩ, dưới thân nhiều lần cứng rắn lên, ngồi trên lưng ngựa càng khó chịu hơn.



một ngày này, lúc hoàng hôn, bọn họ đứng ở trạm dịch nghỉ ngơi. Phùng Kiệt thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ đến chuồng ngựa hậu viện, quả nhiên gặp Diệp Tiềm một mình đang quản lý ngựa.



Diệp Tiềm thấy Phùng Kiệt nghênh ngang đi tới, vội khom mình hành lễ.



Phùng Kiệt khoát tay, cười nói: "Miễn lễ." nói xong, một đôi con ngươi âm hối nhìn Diệp Tiềm từ trênxuống dưới.



Diệp Tiềm không biết ý này, cúi đầu cung kính hỏi: "Hầu gia có gì phân phó?"



Phùng Kiệt nheo con ngươi lại, không nói gì, vươn bàn tay to, gắt gao nắm cằm Diệp Tiềm.



Diệp Tiềm theo bản năng muốn tránh, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cố nén xuống, cúi mắt cung kính hỏi: "Hầu gia?"



Phùng Kiệt nhìn chằm chằm thiếu niên Diệp Tiềm khuôn mặt tuấn tú, cùng với trong mắt lóe ra ẩnnhẫn, không khỏi ha ha nở nụ cười.



"Diệp Tiềm, bản hầu hôm nay hảo hảo thương ngươi một phen, thế nào?"



Diệp Tiềm vừa nghe, đột nhiên minh bạch ý tứ của hắn, trong mắt nháy mắt bắn ra một đạo hàn quang, bất quá nháy mắt đã không thấy nữa.



Khuôn mặt tuấn tú bởi vì ẩn nhẫn mà hơi có chút vặn vẹo, hắn cắn răng nói: "Hầu gia, thỉnh tự trọng!"



Phùng Kiệt thâm trầm nhìn chăm chú vào Diệp Tiềm, thở dốc dần dần dồn dập lên, trong miệng lại mềm nhẹ hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi có biết trên thế gian hoa đẹp nhất, là gì sao?"



Cằm Diệp Tiềm bị giam cầm gắt gao, không thể động đậy. hắn nắm chặt bàn chải lông ngựa trong tay, hơi nghiêng đầu, chịu đựng hơi thở nóng bỏng phun lên mặt, đem khuất nhục cùng oán giận đều nuốt vào trong lòng, cắn chặt hàm răng nói: "Diệp Tiềm không biết."



Phùng Kiệt ánh mắt càng ngày càng ám trầm tối tăm, thở dốc cũng càng ngày càng gấp, hắn dùng mộtloại thanh âm run run khác thường nói: "Thế gian đẹp nhất hậu đình hoa."



nói xong, hắn mãnh liệt tiến lên, gắt gao ôm thiếu niên trước mắt vào trong ngực.