Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 34




[Tiến vào thế giới mới thành công!]

 

[Thế giới {Đế vương bá đạo sủng ái phi tử tuyệt sắc}, chúc ký chủ làm nhiệm vụ thuận lợi.]

 

________

 

Trong lao ngục tối tăm, âm u, ánh nến leo lét, lũ chuột nhắt chạy tán loạn, tiếng kêu chi chi vang vọng khắp ngõ ngách.

 

Toa Dư tỉnh lại trong cơn đau nhức.

 

Khát, rất khát.

 

Yết hầu truyền đến cảm giác họng rát lưỡi khô, cơ thể đau đớn quằn quại vì ánh lửa.

 

Toàn thân phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, đôi tay bị xích chặt lên tường, lưng dính chặt vào mặt tường lạnh băng, đầu tóc tán loạn, đầu váng mắt hoa.

 

Đây là lần đầu nàng xuyên vào thời điểm thảm hại như vậy.

 

Bên tai truyền đến thanh âm tranh chấp của cả nam nhân và nữ tử.

 

“Vũ Nhi, vì sao ngươi không tin trẫm lấy một lần? Trẫm chỉ bắt về một thuốc dẫn để chữa trị bệnh cho ngươi thôi, sao ngươi phải so đo với nàng ta?”

 

“Nàng ta với trẫm một chút quan hệ cũng không có, người trẫm yêu chỉ có ngươi, chỉ mình ngươi!”

 

Nam nhân thanh âm khẩn thiết, dịu dàng ôn nhu, tràn ngập thâm tình, nữ nhân giống như vô cớ gây rối, che lại đôi tai, không ngừng lắc đầu.

 

“Ta không nghe, ta không nghe!”

 

Toa Dư:…………..

 

Thân thể này bị thương quá nặng, hơn nữa còn có trạng thái xấu đi, cảm giác tim gan cồn cào khát khô, hoàn toàn không giống cảm giác của người thường.

 

Hơn nữa nàng không rõ tình huống hiện tại là gì. Toa Dư chỉ có thể dùng tinh thần lực chữa trị thân thể trước, mọi chuyện tính sau.

 

Nàng nhắm chặt hai mắt lại, giả vờ hôn mê, vừa chữa trị thân thể vừa tiếp thu cốt truyện.

 

____________

 

Lần này nàng xuyên thành người cá.

 

Nguyên chủ tên là Thuỷ Nguyệt Tịch, là tiểu công chúa tộc nhân ngư, là thế hệ tộc nhân ngư lớn nhất ẩn cư ở sâu Nam Hải.

 

Nàng vốn dĩ ngây thơ hồn nhiên, hạnh phúc vô cùng, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Hoàng đế Đại Yến quốc Tư Kiêm Nhẫm ở gần biển Nam Hải đột nhiên bố cáo tìm kiếm nhân ngư.

 

Nguyên do là vì quý phi Cơ Tuyết Vũ hắn sủng ái nhất, vì cứu hắn mà bị ám sát, thân trúng kỳ độc.



 

Nếu không giải độc, nàng sẽ dần già đi, một ngày trôi qua giống như một năm, một trăm ngày sau, cũng tương đương với một trăm tuổi, nàng sẽ c.h.ế.t vì già yếu.

 

Mắt thấy quý phi của mình chỉ còn sống được một trăm ngày, Tư Kiêm Nhẫm gấp đến độ mất khống chế, lúc này quốc sư của Đại Yến hiến diệu kế.

 

Quốc sư nói rằng ở Nam Hải có tộc nhân ngư, thật nhân ngư có thể giải bách độc, ăn vào sẽ trường sinh bất lão.

 

Vì thế, Tư Kiêm Nhẫm vì cứu quý phi trong lòng mình, trăm phương nghìn kế bắt nhân ngư.

 

Các nhân ngư ở chỗ sâu nhất dưới đáy biển, rất khó bắt, nhưng tộc người này tính cách vô cùng thiện lương, ngây thơ, rất dễ lừa.

 

Tư Kiêm Nhẫm nghĩ ra được một kế, hắn giả vờ bị tai nạn trên biển, sáng đánh vào bờ hôn mê bất tỉnh, kết quả có một nhân ngư mắc câu, tiến lại gần cứu hắn.

 

Nhân ngư ngốc nghếch này chính là nguyên chủ Thuỷ Nguyệt Tịch.

 

Thủy Nguyệt Tịch muốn lên bờ cứu người, nhưng thời khắc nàng vừa tới gần, nam nhân đang hôn mê đột nhiên mở mắt, vô số tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống, nàng biến thành tù binh của nhân loại.

 

Từ đây, nàng sống trong địa ngục tù đày.

 

Sức mạnh của nhân ngư vô cùng lớn, ở trong nước chính là vương giả, Tư Kiêm Nhẫm vì phòng ngừa nàng chạy trốn, đả thương người, nhốt nàng vào lao ngục khô ráo, ngày thường không bao giờ cho nàng lấy một giọt nước.

 

Mỗi ngày tại thời điểm nàng hấp hối vì khát, hắn sẽ sai người cho nàng một chiếc bánh bao và vài giọt nước, duy trì sinh mệnh nàng.

 

Nàng còn không ngừng bị xẻo đi từng tấc da tấc thịt, để giải loại độc lạ cho Cơ Tuyết Vũ.

 

Bởi vì năng lực sinh tồn và năng lực tự hồi phục vết thương của nhân ngư cực kỳ mạnh mẽ, cho nên Thuỷ Nguyệt Tịch vẫn dai dẳng không chết, kéo dài hơi tàn chịu đủ mọi loại tra tấn. Có thể nói là sống không bằng chết.

 

Rời xa nước, làn da và tóc của nhân ngư sẽ trở nên khô héo giống như vỏ cây, nhìn vô cùng quái dị, người khác nhìn thấy sẽ sợ hãi coi nàng là quái vật.

 

Cơ Tuyết Vũ sau khi ăn thịt nhân ngư, thân thể có chuyển biến tốt đẹp, nàng ta biết bệnh tình của mình được thịt nhân ngư ức chế, vì thế vô cùng tò một, muốn biết nhân ngư có hình dáng gì.

 

Kết quả vừa tới nơi, nàng ta bắt gặp Thuỷ Nguyệt Tịch khát tới còn hơi tàn, được người cho vài giọt nước, lập tức khôi phục bộ dáng ban đầu, dung mạo vô cùng diễm lệ. Cơ Tuyết Vũ sau khi nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của nàng, tức giận vô cùng.

 

Nàng ta cảm thấy Tư Kiêm Nhẫm chữa bệnh cho nàng ta là giả, kim ốc tàng kiều mới là thật.

 

Nàng ta không nghĩ tới việc có người kim ốc tàng kiều, lại nhốt “kiều” ở nơi tăm tối rét lạnh.

 

Nói ngắn gọn, Toa Dư đang đối mặt với tình huống, nữ chủ nổi cơn ghen tuông, nam chủ la hét nàng ta tỉnh táo lại.

 

Ở trong cốt truyện, Tư Kiêm Nhẫm không thể lay chuyển được Cơ Tuyết Vũ, dùng thái độ ôn nhu, sủng nịnh mà quát nàng ta nửa ngày, cuối cùng đáp ứng giao phó Thuỷ Nguyệt Tịch cho nàng ta định đoạt.

 

Nàng ta muốn trả tấn thế nào cũng được, nhưng phải lưu lại một hơi thở, nàng ta còn phải dựa vào thịt nhân ngư để duy trì mạng sống.

 

Sau đó Cơ Vũ Tuyết nhấc một thanh đại đao lên, chặt đứt đuôi nguyên chủ.

 



Còn cao cao tại thượng, khinh thường nói một câu.

 

“Chỉ là một nhân ngư, mà cũng xứng tranh đoạt nam nhân với ta?”

 

Toa Dư:……….

 

[Tâm nguyện của nguyên của Thuỷ Nguyệt Tịch: Làm quốc sư Vô Quy Tử, hoàng đế Tư Kiêm Nhẫm, phiêu kị tướng quân Dương Cừu, quý phi Cơ Tuyết Vũ gặp báo ứng, tốt nhất đừng để bọn họ thống khoái chết, mà phải để bọn họ sống không bằng chết!] Thanh âm của 003 vang lên.

 

Ok, xem ra oán khí của nguyên chủ này rất lớn.

 

Hồi ức kết thúc cũng đồng thời chữa trị xong thân thể.

 

Thân thể Thuỷ Nguyệt Tích trở về trạng thái tốt nhất, không chỉ ngoại thương nội thương, mà ngay cả thể chất, sức mạnh của tộc nhân ngư, cũng được Toa Dư tăng lên đến mức cao nhất.

 

Nàng mở to mắt nhìn, hai người bên ngoài địa lao cũng kết thúc tranh luận.

 

“Vũ Nhi, mặc kệ ngươi hiểu lầm thế nào, chúng ta cũng chưa hề có chút quan hệ. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người trẫm yêu nhất, ngoài ngươi ra, trẫm sẽ không động tâm với bất kỳ nữ nhân nào khác!”

 

Sau khi thâm tình nói ra câu đó, ánh mắt Tư Kiêm Nhẫm chuyển về hướng Toa Dư.

 

Sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, vô cùng kêu ngạo, nhìn nàng giống như đang nhìn một con chó.

 

“Làm Vũ Nhi tức giận, ngươi thật đáng chết!”

 

Bệnh tâm thần!

 

Toa Dư mặc kệ nam nhân thần kinh này, nàng vừa liếc mắt đã nhìn ra, loại người này chỉ sống trong thế giới của chính mình, không cần phải nhiều lời lãng phí thời gian với hắn.

 

Tu Kiêm Nhẫm phân phó cai ngục: “Mở cửa.”

 

Ngục tốt run rẩy mở ra cánh cửa, ánh nến leo lét đong đưa, nhân ngư bị trói trên tường cả người là máu, chỉ có khuôn mặt yêu dị là còn chút sạch sẽ.

 

Hắn kéo tay Cơ Tuyết Vũ: “Vũ Nhi, nếu ngươi không tin trẫm, trẫm liền giống nhân ngư này cho ngươi xử trí, ngươi muốn thế nào cũng được, chỉ cần giữ lại cho nàng ta một hơi thở.”

 

Cơ Vũ Tuyết hừ một tiếng: “Đây chính là ngươi nói, ta tra tấn nàng thế nào cũng được đúng không? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại đau lòng.”

 

“Sẽ không.” Tư Kiêm Nhẫm ôm chặt nàng ta, xà nẹo nửa ngày, mới cất giọng: “Nàng ta chỉ là nửa người nửa súc sinh mà thôi, còn không bằng một ngón tay của ngươi.”

 

Cơ Tuyết Vũ lúc này mới vừa lòng mà nhếch khoé miệng lên, nhưng nhìn lại khuôn mặt kinh diễm mỹ lệ của Toa Dư, lại vô cùng tức giận.

 

Không cần dùng đến đạo cụ vô dụng kia, nhân ngư trời sinh đã có dung mạo tuyệt Mỹ, yêu diễm vô cùng.

 

Nàng cúi đầu, làm bộ như bị tra tấn đến mức thần chí không rõ, dù chật vật như vậy, nhưng cũng hề ảnh hưởng đến sắc đẹp của mình.

 

Cơ Vũ Tuyết càng nhìn càng giận, hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, rút đại đao bên hông ngục tốt ra, vênh váo tự đắc đi tới trước mặt Toa Dư.