Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 46




(Sụp phòng: (塌房) là một thuật ngữ mạng dùng để chỉ tình huống mà một người nổi tiếng, thường là thần tượng, diễn viên, hoặc người có tầm ảnh hưởng lớn, bị tiết lộ thông tin hoặc vướng vào scandal gây sốc khiến hình ảnh của họ bị sụp đổ trong mắt công chúng.) Nguồn Chat GPT

____

Lý Chân Chân còn hỉ khí dương dương bổ sung thêm vài câu:

"Nếu không phải cơ thể con chuyển biến tốt, mẹ sao có thể dám thả cho con đi long nhong cả ngày, cho dù có Tiểu Giang của chúng ta mẹ cũng không yên tâm! Con tự nghĩ lại một chút, lâu vậy rồi mà con cũng chưa phát bệnh lần nào không phải sao?"

Tô Lệ nghĩ lại, phát hiện quả nhiên...... Từ lúc đi du thuyền trở về, nàng cũng không tiếp tục bị bệnh phát sinh gì nữa, ngày thường các hạng mục chỉ tiêu của cơ thể cũng hoạt động bình thường, trừ bị dị ứng phấn hoa không có vấn đề gì khác.

Chu Ỷ Ngữ cũng ở một bên cười, vui mừng giống như Lý Chân Chân, cô thật nghiêm túc mà nói với Tô Lệ:

"Chúc mừng cô."

Sắc mặt Tô Lệ kỳ dị khó nói:

"Cảm ơn."

Chu Ỷ Ngữ đến gần chút, vậy mà trực tiếp hỏi:

"Nếu đã hoá giải hiểu lầm, vậy cô có thể hay không cho tôi một cơ hội để tôi theo đuổi cô?"

Tô Lệ:

"......"

Hai mắt Lý Chân Chân toả sáng, đứng phắt lên, hai tay nâng lên, ra hiệu cho Tô Lệ mau đồng ý.

Đây chính là một đỉnh cấp A cực ưu tú, không hề giống với vị trước kia, tốt gấp chục lần!

Tô Lệ vẻ mặt khó xử, cảm giác lông tơ sau gáy đều dựng đứng lên, quá xấu hổ, nàng cũng chỉ có thể khống chế tốt ánh mắt của chính mình, khách sáo nói:

"Cái này...... Chỉ sợ là không được, hiện tại tôi...... Không muốn yêu."

Trong nháy mắt Lý Chân Chân cảm thấy mất mát, biểu cảm của Chu Ỷ Ngữ thiếu chút nữa mất kiểm soát, nhưng vẫn cố gắng duy trì phong độ, cười miễn cưỡng:

"Tôi đã hiểu, cảm ơn cô đã thẳng thắn với tôi, chúng ta vẫn có thể làm bạn không?"

Tô Lệ đương nhiên gật đầu.

Lý Chân Chân thở phào một hơi, đi tiễn Chu Ỷ Ngữ, trong phòng chỉ còn lại Giang Chước Dạ và Tô Lệ, hai người ngồi đối diện nhau.

Khi không khí xấu hổ đến một mức độ nhất định, Tô Lệ lại không có cảm giác gì, bất chấp tất cả, ngồi xuống sô pha:

"Muốn nói gì thì nói đi!"

Giang Chước Dạ thò qua, chỉ cười.

Ngay từ đầu Tô Lệ thấy nụ cười kia, cho rằng đối phương đang chậm chọc mình, nhưng một lát sau, nàng phát hiện, Giang Chước Dạ cười như vậy, như chỉ đơn giản là vui vẻ thôi.

Chỉ là thật vui vẻ, như trút được gánh nặng mà cười.

Tay Giang Chước Dạ duỗi qua, nhẹ nhàng kiếm chế ôm một chút.

"Thật tốt quá. Em không sao hết, thật sự là quá tốt."

Những cảm xúc kỳ ;ạ vừa rồi của Tô Lệ trong nháy mắt bị cái ôm này làm cho hoá hư không, đôi mắt nàng cũng ê ẩm.

"Thật là...... Nói cái gì vậy, em vốn dĩ không cảm thấy gì, bị chị nói xong, có chút muốn khóc....."

Giang Chước Dạ nửa ngồi xổm, nhìn Tô Lệ, nụ cười ngấn lệ, tràn ngập cảm động.

"Chị thật sự rất may mắn, em có thể tốt lên...... Em không biết đâu, chị vui biết bao, so với việc bản thân chị trọng sinh, còn vui hơn nhiều."

Tô Lệ có chút cảm động, không thể nói là chút, là cực kỳ cảm động, nàng duỗi tay nắm lấy đôi tay của Giang Chước Dạ, hai đôi tay của hai người ôm nhau, truyền cho nhau độ ấm.

"Em cũng không biết mình có thể chuyển biến tốt, vốn dĩ lời em nói hồi chiều, là sợ...... Sau này chị sẽ buồn, nếu em chế....."

"Không cho nói!"

Giang Chước Dạ đột nhiên vươn ngón tay ra, đè lại giữa cánh môi Tô Lệ, giọng điệu nôn nóng ngăn cản nàng nói ra chữ không hay.

Tô Lệ cũng chỉ cười, nắm lấy tay Giang Chước Dạ, nước mắt mình kiềm nén lại rơi xuống.

Lý Chân Chân vừa lúc trở lại phòng khách, nhìn thấy hình ảnh hai đôi tay nắm chặt, sửng sốt một chút.

Cả người Tô Lệ đột nhiên cứng đờ, Giang Chước Dạ ngược lại, thong thả ung dung buông tay Tô Lệ ra, mỉm cười nói:

"Vừa rồi Lệ Lệ cảm xúc không ổn định, con an ủi em ấy."

Còn bày ra bộ dạng tranh công, Lý Chân Chân tin tưởng 100%, bà cũng biết Giang Chước Dạ là O, cải trắng cũng không đến mức đi ủi cải trắng ha?

Lại dặn dò mấy câu, Lý Chân Chân xoay người trở về phòng, Tô Lệ và Giang Chước Dạ ở phòng khách cho tới nửa đêm, cuối cùng trao nhau cái hôn thật dài, đưa tiễn người ra ngoài.

Tô Lệ nằm trở lại giường, lần đầu, cảm giác bị trói buộc từ khi có ý thức đã biến mất.

Đầu thật nhẹ nhõm, thân thể cũng thật nhẹ nhõm, hết thảy đều uyển chuyển nhẹ nhàng tuyệt vời, tràn ngập màu sắc.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình hẳn là sẽ không chết giống theo nguyên tác. Trong nguyên tác, nàng mỗi ngày suy nghĩ quá nhiều, sinh hoạt trong vô vọng, suốt ngày chỉ có thể chờ đợi Ứng Phi Yên, tâm trạng càng ngày càng kém, lại còn nghi thần nghi quỷ, chắc chắn là ảnh hưởng đến chức năng cơ thể.

Bệnh thận vốn dĩ có phần lớn liên quan đến tâm trạng, Tô Lệ sau khi thoát khỏi Ứng Phi Yên, cả người tinh thần thần thái đều có sự thay đổi lớn, bản thân nàng cũng có thể cảm giác được bản thân cực kỳ nhẹ nhàng hạnh phúc, cơ thể thuận theo đó là phát triển theo hướng tốt hơn.

Tuy rằng thế giới này là thế giới tiểu thuyết, nhưng để nói thì vẫn có logic phù hợp, Tô Lệ nghĩ lại chuyện đã qua cho rằng, mình hẳn là không cần phải lo bản thân chết trẻ.

Nàng lấy ra danh sách di nguyện của mình, nhìn các mục tiêu đủ loại, có cái đã đánh dấu, có cái chưa đánh.

Nàng mỉm cười dùng bút gạch chữ "Di", đổi thành một chữ "Tâm", từ danh sách di nguyện thành danh sách tâm nguyện.

Vì thế, Tô Lệ suốt một tuần tiếp theo đều thật sự vui vẻ.

Giang Chước Dạ ở lại trong tiểu khu, trên cơ bản là có thể tùy tay một chưởng là có thể tới, hai người hẹn hò không ngừng, Giang Chước Dạ luôn có thể tìm được nơi chơi thật thú vị, còn có thể đảm bảo Tô Lệ không chơi đến quá mệt.

Hai người chơi mệt rồi, Giang Chước Dạ liền sẽ lấy ra đồ ăn healthy của mình đã chuẩn bị, cùng nhau ăn.

Hiện tại vừa lúc là thời gian cuối mùa xuân, vạn vật sinh sôi, Giang Chước Dạ đưa Tô Lệ đi leo núi nhỏ ở phụ cận, hai người cùng nhau ăn cơm dã ngoại, đồ ăn chính là sandwich, bánh quy nhỏ tự mình Giang Chước Dạ chuẩn bị.

Tất cả đều hoàn hảo đến mức ảo ma, Tô Lệ quả thật không thể tin được mình cũng có thể có được cuộc sống hạnh phúc như vậy, mỗi lần nàng nhìn về phía Giang Chước Dạ, đều sẽ có chút lo lắng lo được lo mất, sợ hình ảnh trước mắt sẽ giống như một giấc mơ hóa thành bong bóng bay đi.

Cũng may chuyện này không có xảy ra.

Mỗi một ánh mắt, một nụ cười của Giang Chước Dạ, đều diễm lệ như vậy, giống như rượu lâu năm, làm Tô Lệ say mê, muốn rơi vào biển dịu dàng của cô.

Tô Lệ rốt cuộc cũng phát hiện ra, tình yêu, thật sự sẽ làm cho con người...... Biến thành đồ nhõng nhẽo.

Giống như giờ phút này, Giang Chước Dạ dựa vào vai nàng, lôi kéo tay nàng, giọng điệu mềm mại nói:

"Lệ Lệ, đút chị một miếng trái cây được không? Đồ em đút cho chị, luôn ngọt hơn nha."

Trong lòng Tô Lệ mềm nhũn, trước kia nàng cũng không thích người hay nhõng nhẽo, nhưng hiện tại sao lại...... Quả nhiên nhõng nhẽo cũng cần nhìn nhan sắc!

Nàng cầm trái cây, đưa vào trong miệng Giang Chước Dạ, cũng cho mình một miếng.

Quả nhiên là thật ngọt.

Trong lòng ôm người đẹp, ăn trái cây ngọt ngào, không cần lo lắng chuyện ngoài kia...... Cũng quá tuyệt vời ha?

Biến cố rất nhanh đã đến, vào lúc ban đêm, Tô Lệ về đến nhà lướt di động, phát hiện bị nổ hot search.

# Giang Chước Dạ thật thật giả giả yêu đương #!

Account Marketing trực tiếp tung rảnh ảnh hai người, không biết là chụp khi nào, là lúc trước bên ngoài dã ngoại ăn cơm, Tô Lệ ngẩng đầu nhìn Giang Chước Dạ, Giang Chước Dạ cúi đầu nhìn nàng, hai người ôm chặt nhau, người mù còn có thể cảm nhận được tình cảm nồng cháy của hai người.

Mấu chốt là còn có một tấm, Giang Chước Dạ hôn tóc Tô Lệ, thật sự không thể dùng tình cảm bạn thân để giải thích, này quá rõ ràng.

Account marketing còn ghi caption rất hút mắt:

[Quá sốc óc rồi! Nữ diễn viên Giang Chước Dạ cũng có cái ngày dính vào tình yêu! Bất quá vị mỹ nữ này đến tột cùng là ai, nhìn qua cũng không giống A nha, hay là thiên phú bẩm sinh? Tóm lại, chúng ta nên chúc phúc hai người!]

Ở dưới fan với anti đánh nhau ùm xèo, Giang Chước Dạ fan nhiều mà anti cũng nhiều, bây giờ fan đã áp chế không được, phần lớn bình luận đều là người qua đường và anti.

[Loại ảnh hậu cỡ này lại đi theo người ngoài yêu nhau, có thể có đầu óc chút hay không, đây là tính kéo chết người ngoài sao? Cơ bản là không có khả năng kết hồn, còn tìm người nhìn đã rất yếu như vậy, đầu óc Giang Chước Dạ thật sự có vấn đề.]

[Không ai cảm thấy cái người ngoài này là O sao? Cô ấy nhìn thật tái nhợt, tuy là đẹp, nhưng cô ấy như vậy có thể bảo vệ được A Dạ sao, không hiểu A Dạ quen cô ấy để làm gì.]

[Tôi nghe nói một chuyện càng hề hơn, còn nhớ lần trước Giang Chước Dạ ở show âm nhạc đánh người không, chính là vì cô gái này! Nếu là sự thật, để Giang Chước Dạ hy sinh tiền đồ của mình mà đnahs người, cô gái nhìn nhu nhược này đại khái cũng là siêu cấp tâm cơ.]

Tô Lệ sợ tới mức từ trên giường bật dậy, gấp gáp gọi điện thoại cho Giang Chước Dạ hỏi thăm tình hình, bên kia Giang Chước Dạ luôn báo bận, không có bắt máy.

Tô Lệ biết hiện tại điện thoại Giang Chước Dạ có thể bị nhân viên công tác tịch thu, mình chỉ có thể nằm chờ đợi, nhưng tâm trạng lo âu khó có thể giảm bớt, nàng chỉ có thể không ngừng lướt hot search ở dưới Weibo.

Lướt nhiều, mắt Tô Lệ đau, đến tim cũng rất đau. Nàng một chút cũng không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của Giang Chước Dạ, chỉ là bây giờ nàng cũng không có biện pháp rõ ràng, nàng chỉ là người ngoài ngành, làm sáng tỏ cũng không biết nên sáng tỏ từ đâu.

Không quá nửa tiếng đồng hồ, trên mạng đã có người tìm ra thông tin cá nhân của Tô Lệ, tuổi tác tên họ gia đình trường học, những thứ cơ bản đều có được.

Tô Lệ xem xong sởn tóc gáy, nàng suy nghĩ một lúc, bản thân đăng nhập vào tài khoản Weibo đã để vô dụng thật lâu kia.

Tài khoản Bệnh tiểu thư.

Phía trên vẫn là chương cuối của nàng vài tháng trước, bình luận ở phía dưới đã có mấy ngàn, có người thúc giục, cũng có người tới hồi tưởng, còn có người ở dưới hỏi:

[Lá tiểu thư rốt cuộc có phải Giang Chước Dạ không? Phía bên kia tiêu thư cô bây giờ có phải sụp phòng, Giang Chước Dạ nhà cô yêu rồi, mau đi xem một chút nha!]

Tô Lệ do dự một lúc, nhận lấy vấn đề kia, ở phía dưới trả lời người đó:

[Tôi không có sụp phòng, chúc phúc Giang Chước Dạ và người yêu của chị ấy.]

Nàng chỉnh sửa lại những lời này một lần, đăng một cái Weibo.

Rất nhanh đã có một đống bình luận châm chọc mỉa mai, mọi người đều cảm thấy vị tác giả này chắc chắn là fan của Giang Chước Dạ, nếu là fan thì giờ phút này nhất định đã sụp phòng, nói ra lời này chỉ là miễn cưỡng vui vẻ thôi.

Không thấy ở siêu thoại ngôi sao của Giang Chước Dạ đã có rất nhiều người khóc lóc, fan bạn gái của Giang Chước Dạ vẫn nhiều nhất, cho dù là fan baba fan mama hay là fan sự nghiệp, chuyện tình cảm bị phơi bày nhất định đều sẽ làm fan sốc, làm xói mòn phần lớn fan.

Tô Lệ cũng không bị trên mạng làm ảnh hưởng, nàng chỉ có thể dùng tài khoản Bệnh tiểu thư này, ở trên mạng kêu gọi một chút.

Nàng chắc chắn không thể trực tiếp đăng lên, nói mình là người yêu của Giang Chước Dạ, này chả khác nào hành vi ôm đá nhảy sông, hoàn toàn là hành động tự hủy.

Cũng không biết Giang Chước Dạ sẽ dùng thủ đoạn marketing gì để xử lý chuyện này, bất quá Tô Lệ tin tưởng cô, nhất định sẽ có phương án chu toàn cho mọi mặt, rốt cuộc phòng làm việc truyền thông của Giang Chước Dạ cũng là đoàn đội chuyên nghiệp đã trải qua quá vô số sóng gió.

Tô Lệ vì việc này mà lo lắng cả đêm, đến 10 giờ tối hơn, đột nhiên nhận được một cuộc gọi ngoài dự đoán.

Là Giả Tư Hàm.

Giả Tư Hàm ở trong điện thoại nói:

"Có thể hẹn em nói chuyện không? Ngay bây giờ."

Tay Tô Lệ run một chút, có chút muốn ngay lập tức đi hỏi Giang Chước Dạ, nhưng nàng nghe thấy Giả Tư Hàm nói:

"Không được nói cho Giang Chước Dạ, chỉ có hai chúng ta."

Tô Lệ do dự một hồi lâu:

"Được."

Hai người hẹn ở một tiệm ăn nhà bên ngoài tiểu khu nhà Tô Lệ, Giả Tư Hàm gần như đến cùng lúc với Tô Lệ.

Giả Tư Hàm đi thẳng vào vấn đề:

"Tô Lệ, chị không tán thành Giang Chước Dạ công khai yêu đương."

Lông mi Tô Lệ run rẩy, không có ngoài ý muốn, lúc này Giả Tư Hàm tới đây tìm mình, chắc chắn là có ý này.

Sau đó, Giả Tư Hàm tiếp tục nói:

"Chị hy vọng em khuyên nhủ Giang Chước Dạ, em ấy chị quản không được, em có thể quản."

Tô Lệ suy nghĩ lại một chuyến, nâng đôi mắt lên:

"Em cảm thấy, chị ấy là người rất có chính kiến."

Ý trong đó là, chưa chắc sẽ nghe em.

Giả Tư Hàm kêu hai ly nước chanh, không nói chuyện, chỉ đưa cho Tô Lệ nhìn một thứ.

Đó là...... Tình hình lợi nhuận chung của phòng làm việc Giang Chước Dạ.

Tô Lệ nhìn chút, thấy hãi hùng.

Giang Chước Dạ nhiều năm nay, quay nhiều phim điện ảnh phim truyền hình, vậy mà tiền phòng làm việc kiếm được, lại chỉ có thể miễn cưỡng đủ dùng.

Tô Lệ không biết đây là thiệt hay giả, nàng nghi hoặc ngẩng đầu hỏi người đối diện:

"Vì sao lại cho em xem cái này?"

Phục vụ đưa nước chanh, Giả Tư Hàm liền hút một miếng, cười khổ nói:

"Giang Chước Dạ là người không yêu tiền. Nói đúng hơn, trước khi gặp em, chị chưa thấy em thấy từng yêu cái gì."

Trong lòng lại Tô Lệ khổ sở một trận, hỏi:

"Vậy chị ấy...... Vậy chuyện phòng làm việc của mọi người là như thế nào?"

Giả Tư Hàm giải thích nói:

"Ánh mắt Giang Chước Dạ chọn kịch bản còn tốt, nhưng em ấy lại có tật xấu là bung tiền khắp nơi. Như kiểu đạo diễn phim văn nghệ không đủ kinh phí, em ấy liền đầu tư, rồi kiểu như trong nhà nhân viên có chuyện vui buồn gì em ấy cũng nhận thầu luôn. Chuyện vậy đương nhiên cũng tốt, tụi chị làm nhân viên cũng không có gì phải oán giận, nhưng mà bản thân em ấy, thường xuyên đi thảm đỏ không chọn mấy bộ đắc đắc, lại toàn mặc mấy bộ không xứng với em ấy. Ở trong giới giải trí. làm như vậy không phải là một biện pháp sinh tồn tốt, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm em ấy, em ấy chỉ hơi ngã một chút, liền sẽ có vô số người bỏ đá xuống giếng....... Chị nói như vậy em hiểu không? Chị không phải là phản đối tình yêu của hai người, chị chỉ cảm thấy, cái này sẽ có chút tổn thất nhỏ, vì sự nghiệp của Giang Chước Dạ suy nghĩ một chút."

Tô Lệ nghe hiểu, nàng gật gật đầu:

"Em đã hiểu. Vậy, em trở về khuyên nhủ chị ấy."

Giả Tư Hàm thở phào một hơi:

"Em đừng khuyên trực tiếp, có thể tìm một ít lý do, như là em thích riêng tư hay gì đó, hoặc là muốn có chút lãng mạn...... Gì đó."

Tô Lệ gật đầu đáp ứng.

Nàng đứng dậy phải đi, Giả Tư Hàm lại gọi nàng lại, cười một chút:

"Chị thật cảm ơn em, nguyện ý ở bên cạnh em ấy, em thật tốt, em ấy cũng đáng được như vậy."

Tô Lệ sửng sốt một chút, cười tươi như đóa hoa nở rộ.

Giả Tư Hàm nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, nghĩ thầm còn có bà chủ dễ nói chuyện như vậy, lần này bản thân xử lý rất kịp thời.

Kết quả...... Ngày hôm sau, Giả Tư Hàm phải hối hận.