Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 44




Trong lòng Tô Lệ diễn ra một đoạn kịch bản, đến khi đã thật sự ngủ cùng nhau, ngược lại nàng mới bình tĩnh trở lại.

Nhiều năm như vậy, nàng còn chưa từng cùng với người mình tin tưởng trong cái hoàn cảnh này ngủ cùng nhau,lúc đầu nàng cho rằng mình sẽ cảm thấy sợ hãi, kết quả lại phát hiện, tâm tình nàng bình tĩnh xưa nay chưa từng có.

Thật giống như con nai con luôn ở trong rừng chạy vội, cuối cùng cũng tìm được nhà của mình, khi ngồi xếp bằng nằm xuống, bên người là người bạn đáng tin cậy nhất, bên tai là tiếng thở của khu rừng.

Tất cả vừa vặn tốt, sự tĩnh lặng trở lại ngay trước mặt, thậm chí nàng cũng không rối rắm bao lâu, rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Hai người nằm trong hai túi ngủ riêng, chỉ đầu là dựa sát lại thật gần, trước khi Tô Lệ ngủ,thấy Giang Chước Dạ trở mình, hai mắt trong bóng đêm phát sáng.   

Nàng cảm thấy đối phương có điều gì đó muốn nói, nhưng nàng thật sự quá mệt, trực tiếp ngủ, cũng không có nghe được lời nói của đối phương.

Trong mơ hồ gần như chỉ có "Chị...... Em....... Thật lâu......"

Giang Chước Dạ cũng không tiếp tục nói, nhìn khuôn mặt Tô Lệ giống như mặt trẻ sơ sinh đang ngủ, chậm rãi lộ ra nụ cười.

Giang Chước Dạ một chút đều không muốn ngủ, cô hiện tại chỉ muốn nhìn Tô Lệ, vẫn luôn nhìn, nhìn đến thiên hoang địa lão.

Giữa một đời người, có bao nhiêu cơ hội để có thể cùng người mình yêu ôn nhu ngọt ngào ngủ chung như thế được?

Giang Chước Dạ không biết người khác như thế nào, chỉ cảm thấy mình cả đời lang bạt khắp nơi, có được cơ hội như này tuyệt đối là cực kỳ hiếm, cho nên cô luyến tiếc nhắm mắt, luyến tiếc đi vào giấc ngủ.

Cô sợ nhắm mắt lại, hết thảy mọi thứ tựa như bong bóng vỡ tan, hoặc là sẽ bị bao phủ trong biển lửa.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, rốt cuộc trời cao sẽ không có khả năng đem chuyện tốt như vậy đưa đến trên người mình, hiện tại có bao nhiêu hạnh phúc, sau này có lẽ sẽ có bao nhiêu thống khổ.

Cả đời này cô trải qua vô số thống khổ, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh cái này sao?

Sương sớm thê lương, ban đêm trong lều có túi ngủ cũngsẽ thấy lạnh, Giang Chước Dạ có thể nghe thấy bên ngoài còn có người ở lớn tiếng ca hát.

Đầu óc cô hỗn loạn, chỉ nghe được người nọ hát:

"Tôi có được đều do may mắn..... Tôi mất đi đều do cuộc đời......"

Giang Chước Dạ mở to mắt đến hừng đông, vẫn luôn không ngủ, sáng sớm dậy có được hai cái quầng thâm mắt, chào hỏi với Tô Lệ mới vừa tỉnh dậy:

"Chào buổi sáng."

Tô Lệ còn đang mê mang, tựa hồ không biết vì sao mình lại ở nơi này, đôi mắt nàng chớp chớp, định hình lại gương mặt Giang Chước Dạ ở trước mặt, nhanh chóng vui vẻ lên:

"Chào buổi sáng! Bất quá chị sao vậy, hình như không có tinh thần lắm? Tối hôm qua không ngủ ngon sao?"

Giang Chước Dạ gật gật đầu:

"Bệnh cũ. Hiện tại rời giường,  hay là em muốn ngủ tiếp trong chốc lát?"

Tô Lệ:

"Em cũng rất muốn ngủ nướng, bất quá cái nệm này không thoải mái..... Em vẫn nên dậy."

Giang Chước Dạ từ túi ngủ của mình chui ra, hỗ trợ mang quần áo lấy lại đây, Tô Lệ chỉ mặc quần áo mùa thu, cũng có mặc nội y, từ túi ngủ chui ra còn có có chút thẹn thùng, nhất định phải bắt Giang Chước Dạ quay đầu đi, thật nhanh chui ra, mặc xong quần áo.

"Được."

"Mặc cái này vào, sáng sớm có chút lạnh."

Trên tay Giang CHước Dạ cầm áo khoác của mình, tơi phủ thêm cho Tô Lệ, động tác vừa ôn nhu lại tri kỷ.

Hơi thở rơi vào bên tai, hơi thở cỏ xanh quen thuộc ngập tràn bốn phía, Tô Lệ tâm trí không yên, khống chế không được lại đỏ mặt.

Quần áo vừa phủ thêm, Tô Lệ đang cảm nhận mùi cỏ xanh bao trùm ở khắp nơi, bỗng nhiên cảm giác được trên trán mình rơi xuống một cái hôn nóng bỏng.

Tô Lệ hoàn toàn không dự đoán được, nàng trừng lớn đôi mắt ngẩng đầu lên, môi run rẩy hỏi:

"Như thế nào...... Sao lại có thể như vậy......"

Hỏi xong, đến bản thân nàng cũng thấy câu hỏi này có chút buồn cười, rốt cuộc đêm qua hai người đã, đến hôn lưỡi cũng đã làm rồi, bây giờ chỉ là hôn trán một cái, có cái gì quan trọng?

Ánh mắt Giang Chước Dạ cực kỳ ôn nhu, cô nhìn chằm chằm Tô Lệ, bỗng nhiên nâng một bàn tay lên, chặn đôi mắt Tô Lệ.

Sau đó, Tô Lệ liền cảm giác, trên môi mình, cũng rơi xuống một xúc cảm ấm áp mềm mại, đó rõ ràng chính là cánh môi ôn tồn tối hôm qua của Giang Chước Dạ......

Tô Lệ còn chưa kịp phản ứng, xúc cảm ấm áp kia liền rời đi, ngược lại làm trong lòng nàng có một chút trống rỗng.

Trước mắt một mảng tối đen, Tô Lệ nhìn, giống như chỉ có thể thấy được hoa văn trong lòng bàn tay Giang Chước Dạ, nàng bỗng nhiên nghịch ngợm nhanh chóng chớp mắt, có thể cảm giác được lông mi mình từng chút từng chút quét qua bàn tay Giang Chước Dạ.

Cái tay kia quả nhiên co rúm lại, sau đó thả xuống, lộ ra gương mặt tươi cười tràn đầy bất đắt dĩ của Giang Chước Dạ.

"Em nha...... Chúng ta nên đi ra ngoài."

Tô Lệ không biết vì sao, cảm thấy mình giống như đã thắng, vui vẻ phấn chấn đi theo Giang Chước Dạ ra ngoài.

Hai người ở trên thảo nguyên trống trãi dùng nước khoáng tuỳ tiện rửa tay và rửa mặt, Giả Tư Hàm tới đây hỗ trợ, xung quanh lều trại cũng có người lục tục đi ra, chỉ là không có người đi đến bên này.

Show âm nhạc này rút gọn lại kết hợp với biểu diễn trực tiếp kiêm luôn cả cắm lều trại, đồ dùng tiện lợi đều rất đầy đủ, cũng tiện cho...... Những cảm xúc nhất thời tạm bợ.

Cho dù đối với Tô Lệ không nhạy cảm với thế giới bên ngoài, ngẫu nhiên quay đầu còn có thể nhìn ra vài cặp tình một đêm.

Mọi người đều từ lều đi ra, còn bắt tay thân thiện, giống như đang nói "Chờ mong hợp tác lần sau", có cặp còn không thèm nhìn đối phương liền đường ai nấy đi, thậm chí còn có người trên mặt còn mang biểu cảm tức giận, chắc là đối phương thật sự không biểu hiện tốt.

Tô Lệ nhìn cảm thấy đặc biệt có ý tứ, nhịn không được nghĩ, không biết làm loại chuyện này...... Rốt cuộc là có cảm giác gì?

Thoạt nhìn những cặp trong lều đi ra kia, hẳn là phần lớn đều là B ghép đôi bình thường, người bình thường thiếu khuyết tin tức tố hấp dẫn là có cảm giác gì? Bản thân mình là O, nếu không thể cùng A xứng đôi với nhau, vậy hẳn là sẽ có cảm giác giống như người thường?

Tầm mắt Tô Lệ dừng lại ở Giang Chước Dạ bên cạnh, không khỏi tò mò nghĩ, cho nên O với O...... Rốt cuộc nên làm như thế nào?

Nàng còn nhớ rõ lần trước mình cũng hỏi Giang Chước Dạ một câu cũng giống như vậy, nhưng bây giờ, dưới tình huống hai người đã từng hôn lưỡi qua, loại vấn đề này cho dù chỉ là nhớ lại, cũng khác với ý nghĩa của lần trước.

Ít nhất cảm giác thao túng sẽ rất mạnh mẽ.

Tô Lệ nghĩ nghĩ, bị suy nghĩ của mình làm cho đỏ mặt.

Giả Tư Hàm ở một bên nói chuyện với Giang Chước Dạ, Giang Chước Dạ thất thần nghe, lực chú ý có hơn phân nửa đều đặt ở trên người Tô Lệ, thấy Tô Lệ đỏ mặt, lập tức xoay người lại hỏi:

"Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Giả Tư Hàm còn nói:

"Cho dù nói hiện tại hắn ta bị bắt...... Nhưng mà em cũng cần phải ra mặt giải thích, làm sao vậy làm sao vậy?"

Cô quay đầu lại nhìn, trên mặt Tô Lệ vết ửng đỏ xác thật rất rõ ràng, có chút đáng yêu.

Giả Tư Hàm nhịn không được cười:

"Nhìn làm đứa nhỏ xấu hổ, hai người tối hôm qua đã làm gì?"

Giang Chước Dạ không trả lời, duỗi tay tới ôm lấy vai Tô Lệ, đem người ôm vào trong lòng ngực mình.

Giả Tư Hàm: Cẩu lương lạnh lùng nhét đầy vào trong miệng.

Trên đường về nhà, Tô Lệ lướt Weibo mới biết được, rắc rối tối hôm qua ở bên ngoài lều của show âm nhạc đã bị người ta quay phim lại toàn bộ rồi đăng lên Weibo rồi, bên trong video còn thấy rõ mặt Giang Chước Dạ, cô còn trực tiếp đánh người đàn ông sờ vào lều đó.

Tô Lệ không thể tưởng tượng, trong lòng trong lúc nhất thời vừa xót vừa trướng, lặng lẽ quay mặt nhìn về phía Giang Chước Dạ, muốn hỏi lại không biết nên hỏi từ đâu.

Thật ra Giang Chước Dạ đối với việc này rất dễ tiếp nhận, đang nghe Giả Tư Hàm nói phương án. Nhưng gần như mỗi cái phương án Giả Tư Hàm nói ra , cô đều không vừa lòng lắm, mày vẫn luôn nhăn lại.

Tô Lệ luôn cảm thấy việc này là bởi vì mình mà ra, chính mình cũng nên gánh vác một ít trách nhiệm, vì thế thò lại gần hỏi:

"Chuyện bên ngoài tối hôm qua....... Em có phải cũng nên giúp đỡ gì không? Có cần em đăng Weibo hay gì không?"

Giang Chước Dạ còn chưa nói chuyện, Giả Tư Hàm giành trước nói:

"Sao có thể, chuyện trong giới luôn không nên liên luỵ người ngoài, em yên tâm là được rồi."

Tô Lệ nhìn về phía Giang Chước Dạ, trong lòng trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu:

"Tối hôm qua...... Chị có thể không cần tự mình ra tay mà."

Giang Chước Dạ nhướng mày:

"Hửm? Em cũng cho rằng, chị không nên đánh người?"

Tô Lệ lắc đầu, thật ngây thơ nói:

"Em chỉ cảm thấy, chị đánh như vậy sẽ dùng sức làm bị thương cổ tay, với chị như vậy không tốt."

Giang Chước Dạ nhìn nàng thật sâu, không nghĩ rằng Tô Lệ lại để ý đến cổ tay của mình.

Tô Lệ bất luận cũng không giống với ai khác, xem mình như một diễn viên và O mà đối đãi, em ấy chỉ để ý cổ tay mình có bị thương hay không.

Giang Chước Dạ ở trong lòng yên lặng nhấm nuốt một lúc lâu, đem cảm động này nuốt xuống, vươn cổ tay mình đưa cho Tô Lệ:

"Chị không bị thương, em có thể tới kiểm tra."

Tô Lệ còn thật sự kiểm tra một phen, ngón tay ở trên cổ tay gầy của Giang Chước Dạ sờ qua, hai người đều giống như bị điện giật, cảm giác dòng điện từng đợt luân chuyển đi vào đáy lòng.

"Ừm..... Tóm lại sau này em cũng sẽ cẩn thận, sẽ không lại để phát sinh chuyện như thế này."

Tô Lệ nghiêm túc bảo đảm.

Giả Tư Hàm ở bên cạnh sắc mặt luôn phức tạp, nhìn thấy một màn này, cô cảm thán một tiếng:

"Chị có nên chuẩn bị kế hoạch khẩn cấp sau khi công khai tình yêu không?"

Tô Lệ mở to hai mắt:

"Tình yêu?"

Phản ứng đầu tiên của nàng, chẳng lẽ Giang Chước Dạ đã sớm hẹn hò? Nhưng sau đó lại ngẫm lại......

Ôi, đối tượng hẹn hò của ảnh hậu lại chính là tôi.

Mặt nàng lại đỏ, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, giống như con voi trong phòng, căn bản không thể bỏ qua:

Giang Chước Dạ và mình, hiện tại chắc là, đang hẹn hò đi?

Bỗng nhiên nàng rất muốn nghe chính miệng Giang Chước Dạ thừa nhận, đồng thời trong lòng có chút tức giận nghĩ, nếu Giang Chước Dạ không thừa nhận, vậy thì nàng cũng không thừa nhận!

Âm thanh dịu dàng ôn hoà của Giang Chước Dạ vang lên:

"Không cần kế hoạch, em sẽ tìm cơ hội chủ động công khai."

Giả Tư Hàm:

"Không hổ là em."

Giang Chước Dạ:

"Thuận tiện trong thời gian này phỏng vấn giúp em từ chối toàn bộ, còn có kịch bản phim truyền hình em cũng không nhận, em muốn có thời gian rảnh."

Giả Tư Hàm:

"Không phải chứ tổ tông, em lại muốn làm gì a?"

Tô Lệ đang mơ màng nghe được đoạn đối thoại này, bỗng nhiên phát hiện Giang Chước Dạ cúi đầu nhìn tới đây.

Trong tầm mắt giao nhau của hai người, tia lửa xẹt bắng bùm bùm khắp nơi, không khí dần trở nên dày đặc, hô hấp chậm rãi cũng trở nên khó khăn.

Hơi thở ái muội, độ cong của nụ cười, đuôi mắt ám chỉ, mỗi một chút một thứ cảm xúc biến hoá, đều làm người khó có thể bỏ qua. 

Tô Lệ cũng không biết mình rốt cuộc đang nghĩ muốn cái gì, nàng chỉ biết, giờ phút này khuôn mặt của Giang Chước Dạ, còn mê người hơn cả cảnh mùa xuân.

Chỉ thấy cánh môi mê người đến cực điểm kia hơi mở ra, nói ra một câu ngọt như mật:

"Em muốn, dùng hết toàn lực cùng bảo bối của em, yêu đương"