Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 26




Tô Lệ ở nhà trôi qua mấy ngày đứng ngồi không yên.

Hôm đó sau khi nàng gửi tin nhắn, Giang Chước Dạ thật đúng là không liên lạc với mình, Tô Lệ vừa lo lắng lại lo âu, trong chốc lát cảm thấy tình bạn của hai người có lẽ sẽ dừng ở đây, trong chốc lát lại cảm thấy, hình như còn có thể cứu chữa.

Mấy mục trong danh sách di nguyện nàng cũng không còn tâm tư để làm, trước mắt là vẽ tốt bản phác thảo, cũng rất khó mà vẽ được.

Quan Tĩnh Nhàn từ khi biết Ứng Phi Yên vô trại, vui muốn chết đi được, muốn kéo Tô Lệ ra ngoài tìm nơi để ăn mừng, cũng bị Tô Lệ đang đầy bụng tâm sự xin miễn.

Quan Tĩnh Nhàn tới đây gặp Tô Lệ vài lần, mỗi lần Tô Lệ muốn nói lại thôi, Quan Tĩnh Nhàn nhìn ra có cái gì đó không đúng:

"Cậu có phải có gì muốn nói hay không a?"

Tô Lệ:

"Không có không có không có......"

Quan Tĩnh Nhàn "Ồ" một tiếng, thật sự không để bụng, lại nhắc tới chuyện khác:

"Cậu biết không, gần đây trên mạng có bộ truyện tranh rất nổi, mình có nhìn tên một chút, tên gì mà 《 Câu chuyện hằng ngày của Bệnh tiểu thư 》, mình vừa thấy liền nghĩ đến cậu!"

Tô Lệ miễn cưỡng mỉm cười:

"Ồ."

Quan Tĩnh Nhàn:

"Mấy ngày nay bộ truyện kia qua nổi, Giang Chước Dạ còn chia sẻ! Cậu thấy không? Mình là không hay xem mấy cái loại truyện tranh kiểu này, nhưng không phải cậu học mỹ thuật chuyên nghiệp sao, cậu đi xem thử, xem xem vẽ cái gì mà có thể khiến cho Giang Chước Dạ thích như vậy!"

Tô Lệ không còn lời nào để nói, mỉm cười mà miễn cưỡng.

Đại khái là Giang Chước Dạ trả thù, sau hôm dừng liên lạc với mình, liền lên trên Weibo chia sẻ 《 Câu chuyện hằng ngày của Bệnh tiểu thư 》.

Chương được chia sẻ là chương mới nhất của bộ truyện, cũng chính là chương Lá tiểu thư đem hoa quăng lên người Phi tiểu thư, Giang Chước Dạ còn ghi caption: Tôi thật thích tác giả của bộ truyện này.

Trước đó fans đọc truyện tranh còn chưa hiểu chuyện gì, nhìn thấy caption, gần như phát điên rồi, trên mạng giống như ong vỡ tổ, nổ quay vòng vòng 365 độ, nói gì cũng nói.

Tài khoản Bệnh tiểu thư trong một đêm số fans tăng vọt 100 vạn, phần bình luận truyện tranh từ mỗi chương mấy trăm thành mỗi chương mấy vạn, vài ngày qua đi, bình luận và các loại tin nhắn còn đang không ngừng gia tăng.

Cũng có một bộ phận người đánh tiếng nghi ngờ, còn có một ít người mắng chửi không tốt, nhưng có nhiều người đều đang chờ mong chương mới của Bệnh tiểu thư, muốn biết nhiều hơn về sinh hoạt cá nhân của minh tinh.

Biên tập viên cũng mừng muốn chết, năm lần bảy lượt thúc giục nàng đăng chương mới, Tô Lệ tưởng tượng đến chương mới phải chú ý vẽ "Lá tiểu thư", cả người luôn cảm thấy không ổn, vì thế tạm thời làm lơ biên tập viên, cũng không lên xem Weibo.

Hiện giờ Quan Tĩnh Nhàn đồ đại ngốc này, vậy mà dám nhắc tới việc này, tâm tình Tô Lệ càng khổ, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể yên lặng.

Quan Tĩnh Nhàn tuy rằng cảm giác bầu không khí không đúng, nhưng cô biết Tô Lệ thân thể không tốt, có đôi khi rất khó tập trung, cho nên cô cũng không nghĩ cái gì khác, thuận miệng hỏi:

"Giang Chước Dạ ngoài mặt chia sẻ nói, thật thích tác giả của bộ truyện tranh kia, hiện tại trên mạng đều đang đoán Giang Chước Dạ có phải đang yêu đương hay không, hoặc là nói đến người trong lòng, đây là đang thử công khai sao? Nhưng mà một người A vẽ truyện tranh, có phải không không xứng đôi với đại minh tinh a, cậu biết Giang Chước Dạ thích người nào không? Cậu không phải rất thân với cô ấy sao?"

Nếu là trước kia, Tô Lệ đối với mấy từ "Thích" "Yêu đương" "Xứng đôi" không chút mảy may nào, nhưng hiện tại...... Mỗi một chữ đều giống như chém từng nhát vào tim nàng, chém nàng đến đầy mình thương tích, không chỗ để trốn.

"Mình...... Mình cũng không rõ ràng lắm."

Tô Lệ miệng lưỡi khô khốc trả lời.

"Như vậy sao...... Bất quá quả thật Giang Chước Dạ thuộc về loại O có tính cách tương đối mạnh mẽ, chọn một chó con nghệ thuật A cũng không tồi. Cậu có biết cô ấy thích là nam hay nữ không?"

Quan Tĩnh Nhàn một lòng đắm chìm trong bể bát quái, cũng không có chú ý tới ánh mắt thật cổ quái và sắc mặt tái nhợt.

"Chắc là...... Là nam đi......"

Tô Lệ suy yếu trả lời, có ý đồ đem mình hoàn toàn loại bỏ.

"Ôi chao, đại minh tinh và chó con, tôi có thể! Khi nào kêu Giang Chước Dạ mang chó con nhà cô ấy tới cùng chúng ta ăn cơm nha! Mình mời khách, loại cơ hội hóng chuyện gần như thế này cũng không thể bỏ qua!"

Quan Tĩnh Nhàn xoa tay hầm hè, nghĩ đến mình biết chuyện đầu tiên liền rất vui vẻ.

"Ha ha, sẽ có cơ hội thôi."

Tô Lệ còn đang tưởng tượng một chút Giang Chước Dạ mang theo mình cùng Quan Tĩnh Nhàn đi ăn cơm, trong bữa tiệc trịnh trọng giới thiệu "Đây là chó con của tôi"......

Hình ảnh kia quá ưa nhìn nàng không dám nghĩ!

Tiễn Quan Tĩnh Nhàn đi, Tô Lệ đi vào phòng vẽ tranh, đối mặt với bản phác thảo nàng tốn cả một buổi trưa để vẽ, lẳng lặng ngồi, một chút cũng không thể tiếp tục làm tiếp.

Tưởng tượng đến Giang Chước Dạ có lẽ thích mình, bút trong tay Tô Lệ cũng lấy không xong, cảm giác xuyên qua bức tranh vẽ nhìn qua Giang Chước Dạ, trong ánh mắt đều lộ ra...... Khó có thể hình dung tình yêu nồng nàn.

Tô Lệ từ nhỏ đến lớn, cũng đi ra ngoài đi học, nàng cũng không phải chưa từng có người theo đuổi. Có một A nam ở sân thể dục đàn hát guitar cho nàng nghe, cũng có vị nữ A thường xuyên mang nàng đi dạo phố mua sắm.

Vấn đề là lúc ấy, Tô Lệ lòng tràn đầy đều toàn bị Ứng Phi Yên chiếm giữ, không rảnh nhìn những người khác, những người đó cầu nàng mà không được, cuối cùng liền cũng chậm rãi biến mất.

Tô Lệ cũng không cảm thấy gì khi xử lý lạnh làm người theo đuổi biến mất, có vấn đề gì, chính là đối mặt với Giang Chước Dạ, nàng liền luôn không thể bình tĩnh, luôn nghĩ mình có phải quá tàn nhẫn hay không.

Đều đã qua một tuần không liên lạc với nhau, lên trên mạng liền thấy tin tức mới nhất của Giang Chước Dạ, Tô Lệ đều sẽ trực tiếp lướt qua, nhìn thấy cái tên kia đều thấy chói mắt.

Nàng cảm thấy có thể là bởi vì, trước khi biết được đối phương thích mình, nàng thật sự thấy đối phương đối với mình thật tốt, thậm chí là người bạn tốt nhất, lập tức muốn giữ khoảng cách với người bạn này, xác thật rất khó khăn, đối với chính mình mà nói cũng là một loại tra tấn.

"Bằng không...... Mình nghĩ biện pháp, rõ ràng cự tuyệt chị ấy? Sau đó nói cho chị ấy, chúng ta có thể làm bạn tốt, chưa chắc nhất định phải yêu nhau đúng không?"

Tô Lệ đối với bản nháp vẽ Giang Chước Dạ thô ráp trên giấy vẽ tranh, mơ hồ lẩm bẩm lầu bầu, muốn tự thao túng tâm lý bản thân.

"Nhưng mà mình không có liên lạc người ta, người ta cũng không liên lạc mình, vậy mình có cần phải nói không...... Như vậy có vẻ kỳ quái không?"

"Mà làm như thế nào mới gọi là thật sự cự tuyệt người ta? Người ta còn chưa tỏ tình nữa, mình thì tự mình đi cự tuyệt? Cũng ngại ghê."

Chuyện cho tới bây giờ, Tô Lệ mới phát hiện kinh nghiệm xã giao của mình, thiếu thốn đến không thể tin nổi, loại tình huống này cơ bản là không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể tự mình ngồi ở trước mặt vải vẽ tranh giống như bị bệnh tâm thần tự nói một mình.

Nói đến cuối cùng, Tô Lệ đối với Giang Chước Dạ trong tranh thở dài.

Thời gian đã là buổi chiều, vào đông ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu đến trên vải vẽ tranh, có một sợi nắng vừa lúc chiếu vào khuôn mặt Giang Chước Dạ, chiếu ra một màu cam hồng xinh đẹp rực rỡ.

Cũng là những tia nắng đó, cũng chiếu rọi phim trường quay phim của Giang Chước Dạ, đạo diễn thấy ánh nắng thật đẹp, vội vàng quay mấy cảnh diễn hoàng hôn.

Giang Chước Dạ biểu hiện có chút không ổn định, rất nhiều lần thất thần, lời thoại luôn không đủ, chỉ có thể từng chút từng chút quay lại, quay đến mặt trời lặn cũng chưa xong.

Đạo diễn tuy rằng không phải đạo diễn siêu cấp nổi tiếng gì, nhưng cũng có chút khó tính, lập tức liền giữ Giang Chước Dạ lại phim trường, đen mặt dạy dỗ mười phút, cuối cùng từ trong lỗ mũi thật mạnh hừ ra khí, chắp tay sau lưng đi ra.

Giang Chước Dạ cũng đen mặt, ngồi vào xe bảo mẫu của mình, hai tay ôm ngực, không nói một lời.

Trợ lý Tiểu Tào đi theo bên người cô, vừa mới lại đây không bao lâu, không thật hiểu tính tình của Giang Chước Dạ, còn đi ra ngoài mua ly cà phê tới đây.

Kết quả nàng bưng cà phê mới vừa mở cửa xe, chân còn chưa bước vào xe bảo mẫu, liền nghe thấy âm thanh của Giang Chước Dạ:

"Cút."

Trợ lý Tiểu Tào:

"Em giúp chị mua cà phê, là vị chị thích......"

Bên trong xe truyền đến âm thanh lạnh băng tới cực độ, ngữ khí ẩn chứa tức giận, làm người ta không chút nào nghi ngờ, còn ở lại vài giây, phẫn nộ liền sẽ như núi lửa bùng nổ:

"Tôi kêu em cút, không nghe thấy sao?"

Trợ lý Tiểu Tào vừa lăn vừa bò bưng cà phê chạy, quay đầu lại liền gọi điện thoại cho Giả Tư Hàm:

"Chị Tư Hàm, em cảm thấy A Dạ trạng thái của chị ấy thật không tốt......"

Giả Tư Hàm lập tức chạy như bay đến phim trường, nửa giờ sau liền xuất hiện ở trước xe bảo mẫu, nhẹ nhàng gõ cửa:

"A Dạ, là chị, Tư Hàm, có chuyện gì em cho chị vào nói đàng hoàng được không?"

Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, nhưng cửa xe lại mở ra.

Giả Tư Hàm bước vào trong xe, nháy mắt bị áp lực đè nén, vừa thấy gương mặt kia của Giang Chước Dạ, bản thân cũng dập lửa, chuẩn bị tốt đủ loại khuyên bảo một câu cũng nói không nên lời.

Trên tay Giang Chước Dạ kẹp một điếu thuốc lá cho nữ, không có bật lửa, chỉ là dùng tay không ngừng xoa bóp, chậm rãi làm thuốc lá bị nghiền nát.

Dưới lòng bàn chân cô đã tích một đống lớn bột thuốc lá.

Giả Tư Hàm biết đây là thói quen nhỏ khi Giang Chước Dạ phiền lòng, cô còn biết, may mắn là trong xe không có đồ gốm sứ, pha lê cá thứ, đến cái ly cũng là hợp kim, bằng không cô ấy hiện tại đi vào cũng không có chỗ đặt chân.

Biệt thự tư nhân của Giang Chước Dạ, có hai gian phòng lớn, chứa đủ loại đồ sứ, pha lê, trong đó không thiếu kệ trưng bày trong nhà.

Người khác chỉ cho rằng Giang Chước Dạ là người sưu tập có phẩm vị, nhưng chỉ có Giả Tư Hàm biết, cô lấy mấy thứ kia làm cái gì.

Tiếng đập đồ hỗn loạn.

Đồ càng quý đập càng hăng.

Hiện ở chỉ là bóp nát điếu thuốc lá, quả thực rất bảo vệ môi trường còn tốt quan tâm thiên nhiên, Giả Tư Hàm cảm thấy mức độ này còn tốt, tiến lên khuyên nhũ:

"Chị nghe đạo diễn nói, một tuần nay trạng thái em đều không tốt, phát huy không tốt như trước kia, lời thoại luôn không đúng chỗ, có thể kể chuyện gì đang xảy ra được không?"

Hai ngón tay thon dài của Giang Chước Dạ kẹp thuốc lá, chậm rãi nâng đôi mắt lên nhìn Giả Tư Hàm, trong mắt lộ ra tia sắc bén, đến kim bài người đại diện có kinh nghiệm phong phú như Giả Tư Hàm cũng có chút không chống đỡ được.

"Đã xảy ra chuyện gì sao? À...... Cái gì cũng không có."

Giang Chước Dạ cười tự giễu, nặng nề cúi thấp đầu xuống.

Giả Tư Hàm:

"......"

Em là đang giỡn mặt với chị hả?

Cô ấy cẩn thận chải vuốt một loạt các vòng quan hệ của Giang Chước Dạ, nghĩ tới nghĩ lui, tìm ra được chỗ đột phá mới:

"Có phải hay không gần đây, tiểu Kim tổng lại dây dưa em? Thật sự không tiện nói, chị đi tìm Kim đổng nói một câu?"

Giang Chước Dạ cười lạnh một tiếng, không trả lời, nhưng biểu tình vừa rồi chính là đến tiểu Kim kia là ai cũng không nhớ rõ. Xem ra không phải nguyên nhân này.

Giả Tư Hàm ngửa đầu lại nghĩ, ánh mắt sáng lên:

"Lỗ tổng? Nghe nói Lỗ tổng mới về nước gần đây, hắn ta có phải đang tìm em không?"

Giang Chước Dạ vậy mà nhớ rõ Lỗ kìa là ai, cười nhạo một tiếng:

"Hắn ta? Còn dám tìm em, em thiến hắn."

Giả Tư Hàm:

"...... Vậy chị giúp em mua kéo nha, chỉ cần em thiến hắn xong sau đó có thể tiếp tục làm việc, chị giúp em."

Giang Chước Dạ lại cúi đầu xuống, ánh mắt u sầu.

Giả Tư Hàm hiểu rõ, không phải chuyện liên quan đến Lỗ tổng, vậy chỉ còn một khả năng......

"Tiểu cô nương kia và em, cãi nhau sao? Ha ha ha ha, không phải chị nói, Giang Chước Dạ ôi Giang Chước Dạ, em lớn tầm này, còn vì tiểu cô nương này mà cãi nhau ảnh hưởng đến công tác a? Hình tượng của em sụp đổ hết rồi đó biết không! Ha ha ha ha ha ha......"

Giả Tư Hàm càng cười, mày Giang Chước Dạ nhăn càng chặt, cuois cùng dùng sức một cái, đập bàn đến cái ly cũng nảy lên:

"Câm miệng! Cút ra ngoài!"

Giả Tư Hàm:

"Ha ha ha ha ha, chọc trúng chỗ rồi! Chị cười muốn chết, Giang Chước Dạ em năm nay bao lớn rồi a, hết năm nay đã 28 rồi, bình thường em cũng xem như là lão luyện, kết quả còn làm mấy loại tiết mục học sinh cấp 3 cãi nhau? Em sao lại đáng yêu như vậy!"

Giang Chước Dạ:

"...... Chị mới đáng yêu, cả nhà chị đều đáng yêu."

Giả Tư Hàm bình tĩnh cảm tạ:

"Cảm ơn khích lệ. Được rồi, bây giờ nói xem, bên kia tiểu cô nương xảy ra chuyện gì?"

Giang Chước Dạ chỉ không nói lời nào, Giả Tư Hàm càng xem càng mắc cười, dùng tay che miệng không ngừng cười, cười đến bả vai run rẩy.

Giang Chước Dạ chắc là nhìn không được, nghẹn ra một câu:

"Em ấy đột nhiên không để ý tới em, còn không cho phép em liên hệ em ấy."

Giả Tư Hàm:

"Phụt ha ha ha ha ha ha!"

Giang Chước Dạ đứng lên muốn động thủ, Giả Tư Hàm vội vàng ngậm miệng, vừa cố nhịn cười vừa dụ dỗ:

"Tiểu tổ tông của chị ơi, chị nói em có gì tốt a, ha ha ha...... Tiểu cô nương toàn là nói một đằng nghĩ một nẻo, em ấy kêu em đừng liên lạc em liền không liên lạc? Quen bạn bè cũng giống như quen người yêu,cũng phải có một bên chủ động, em không chủ động chẳng lẽ trông cậy vào tiểu cô nương kia chủ động? Ha ha ha ha...... Mặc kệ nguyên nhân gì, em nên gọi điện thoại, ngày nghỉ muốn đi gặp em ấy thì liền đi gặp a! Ngày thường sao không thấy em nghe lời chị vậy?"

Giang Chước Dạ ngơ ra nửa ngày, mạnh bạo nghiền nát điếu thuốc trong tay, đứng dậy đẩy Giả Tư Hàm ra khỏi xe bảo mẫu, "Bụp" một tiếng đóng cửa xe.

Giả Tư Hàm ở bên ngoài mặt còn cười đến run bả vai, trợ lý Tiểu Tào thấy thế chạy qua thò tới:

"Chị Tư Hàm, xảy ra chuyện gì? A Dạ chị ấy có làm khó dễ chị hay không a?"

Giả Tư Hàm vỗ tay, cười tủm tỉm nói:

"Không có gì, em ấy nghe lời chị."

Trợ lý Tiểu Tào hai mắt lấp lánh:

"Chị Tư Hàm thật lợi hại, A Dạ tính tình xấu như vậy, còn có thể nghe chị nói."

Giả Tư Hàm sờ sờ đầu chó* của Tiểu Tào, ngữ khí có chút cảm khái:

*(Thật sự là đầu chó, tui không biết khúc này nên chỉnh thế nào)

"Chị theo em ấy nhiều năm như vậy, muốn chị nói ra thì, chị cảm thấy Giang Chước Dạ này, sâu bên trong thật ra rất đơn thuần, cũng khá dễ hiểu."

Tiểu Tào chớp chớp mắt, căn bản không nghe hiểu, ánh mắt nghi hoặc hướng xe bảo mẫu nhìn qua:

"Nhưng em có cảm giác chị ấy sao lại dọa người như vậy......"

Trong xe bảo mẫu trong xe, Giang Chước Dạ di động lấy ra, nhìn giao diện số điện thoại của Tô Lệ.

Ngón tay cô run nhè nhẹ, trong đầu xẹt qua hình ảnh Tô Lệ ngồi ở trên sô pha nói chuyện, đôi mắt rõ ràng phát sáng, giống như đào hoa lập loè không ngừng, khóe miệng luôn mang theo nụ cười.

Khi đó rõ ràng, vấn đề gì cũng không có, cô thậm chí đã nghĩ kỹ rồi, lần sau nghỉ phép, muốn dẫn Tô Lệ đi tham quan sở thú.

Ăn gì cũng không thể ăn bậy, chơi đùa cũng không thể quá hao tổn tinh lực, cô tính toán dẫn người đi xem động vật hoang dã ăn cỏ.

Cô muốn mang theo máy ảnh, hình ảnh Tô Lệ vỗ vỗ thỏ con ở trên tay ăn cỏ, khi đó Tô Lệ nhất định sẽ cười thật xán lạn, chụp ảnh sẽ rất đẹp.

Nhưng hiện tại......

Giang Chước Dạ nhìn chằm chằm di động, phảng phất như di động kia cất giấu một con quỷ u tối, đang há to miệng chờ nhai nuốt ngón tay cô.

Nhưng cô vẫn bất chấp tất cả nhấn xuống.

"Tút —— Tút ——"

Không ai trả lời, âm thanh tút tút đơn điệu kéo dài thời gian, Giang Chước Dạ càng bực bội, cô lại móc ra một điếu thuốc lá, hung hăng nghiền nát xoa nhuyễn.

Điện thoại cúp máy, không có người tiếp.

Giang Chước Dạ một tay cầm bình giữ ấm hợp kim trên bàn đập xuống đất.

Trong lòng giống như có một ngọn lửa, cháy càng ngày càng lớn, cơ bản không thể dập tắt, không thể dừng được, lan tỏa từ trái tim đốt tới phổi, từ phổi lại đến yết hầu. Toàn thân bốc cháy nóng rực, muốn đập hư cái gì đó, trong đầu Giang Chước Dạ hiện lên hình ảnh Tô Lệ tươi cười, tới bản thân cũng không hiểu rõ chính mình, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy lên rung động thình thịch, ngọn lửa tàn sát bừa bãi khắp nơi.

Đúng lúc này, di động đột nhiên rung lên, tay cô run lên, thiếu chút nữa làm rớt.

Tên Tô Lệ, hiện ở trên màn hình lớn nhảy lên.

Giang Chước Dạ lập tức bắt máy, âm thanh khàn khàn:

"Uy?"

Bên kia chần chờ một lúc, mới có thanh âm truyền đến:

"Khi nãy...... Giang Chước Dạ, vừa rồi em bận. Chị...... Là có chuyện gì sao?"

Giang Chước Dạ há mồm, không biết muốn nói gì, ngọn lửa trong lòng kia đột nhiên nghe thấy âm thanh như nước mát của Tô Lệ, đã tự nhiên dập tắt.

Cổ họng cổ bốc khói, nói không nên lời gì, dây thần kinh ở khóe miệng kéo lên một nụ cười tươi:

"Chị không có việc gì, chỉ là nhớ em."

Tô Lệ âm thanh run rẩy, giống như sợ hãi rụt rè:

"A...... Chị đừng nói như thế nữa."

Giang Chước Dạ nghi hoặc nói:

"Làm sao vậy?"

Tô Lệ do dự, không biết nên biểu đạt như thế nào, nói ra một câu:

"Em, em sẽ hiểu sai. Chúng ta chỉ làm bạn bè bình thường, đừng nói mấy câu như vậy...... Có chút ái muội, được không?"

Thẳng thắn yêu cầu.

Giang Chước Dạ nghe hiểu, sau đó khóe miệng lại kéo lên càng cao.

Cô ôn nhu đáp:

"Vốn dĩ vẫn luôn là bạn bè a, em...... Hiểu sai đi đâu rồi?"

Lỗ tai Tô Lệ ngưa ngứa, mặt trở nên nóng hổi, âm thanh cũng trở nên càng thêm yếu ớt:

"Không, không có đi đâu. Vậy, vậy chị tiếp tục làm việc, cũng, cũng không cần nói nữa...... Em cúp trước!"

Qua ống nghe, bên kia gấp không chờ nổi mà mới vừa nói xong đã cúp điện thoại, "Cạch" một tiếng, để lại toàn là âm thanh vội vã.

Giang Chước Dạ cầm di động, vừa rồi ngọn lửa cháy bỏng, đều hoàn toàn biến mất, đến một hạt bụi cũng không có. Cô chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng ôn nhu như nước, tươi sáng rực rỡ, đầy sức sống.

Tiểu cô nương, đã tự động phi vào bẫy rập của cô, tất cả những chờ đợi đều đáng giá a.