Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 10




Khi được người khác quan tâm, cả người đều đặc biệt dễ dàng mềm xuống.

Tô Lệ bị Giang Chước Dạ ấn ở trên giường rửa mặt xong, tự mình uống sữa bò, thấy Giang Chước Dạ trực tiếp đem sandwich cắt thành khối nhỏ, dùng nĩa mà cắm lên từng khối, sau đó đưa vào trong miệng mình .

Tô Lệ yên lặng tiếp nhận được đút ăn, muốn nói tự mình làm, nhìn thấy sườn mặt điềm tĩnh ôn nhu của Giang Chước Dạ , lại không dám nói.

Cả hai đều là O, còn là nữ, vốn dĩ khoảng cách hữu nghị của phái nữ không đáng nói đến, hiện tại Giang Chước Dạ còn cứu mình, đối với mình tốt như vậy, mình vẫn là không nên quá cự tuyệt ý tốt của người ta đi.

Giang Chước Dạ thực mau đem sandwich đút xong, nhìn Tô Lệ uống xong sữa bò, đem mâm đồ ăn đi , trong chốc lát lại đem một ly nước cùng một viên thuốc tiến vào :

"Đây là thuốc ức chế viên."

Tô Lệ bình thường uống thuốc đều uống đến phản xạ có điều kiện, thấy viên thuốc này, vốn định nhận lấy uống vào, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lập loè một chút:

"Có thể cho tôi xem hộp của viên thuốc được không?"

Giang Chước Dạ nhìn chằm chằm Tô Lệ vài giây, chậm rãi câu môi, thật thương tâm mà thở dài nói:

"Bảo bối, em thật đúng là mẫn cảm."

Mặ Tô Lệ nóng lên một trận, vội vàng muốn giải thích mình không có ý gì, càng không phải không tín nhiệm cô, Giang Chước Dạ lại xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài.

Tô Lệ ở trên giường ngồi mà một cử động nhỏ cũng không dám cử động, cũng may không tới vài giây, Giang Chước Dạ lại trở về, trên tay cầm vĩ thuốc.

Tô Lệ thấy trên mặt đã bị gỡ xuống hai viên, xác thật là thuốc ức chế của Omega không sai, nàng lại làm bộ lơ đãng, so sánh một chút vẻ ngoài của viên thuốc, mới đem vĩ thuốc trả trở về:

"Cảm ơn...... Tôi không phải muốn nghi ngờ cô......"

Giang Chước Dạ nâng lên một bàn tay:

"Dừng lại, uống thuốc, uống xong tiếp tục ngủ."

Tô Lệ ngoan ngoãn uống thuốc, uống xong rồi cái ly đặt ở tủ đầu giường, ngoan ngoãn nằm xuống, chăn kéo đến trước cằm mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to.

Giang Chước Dạ lại gần sát vào tới xem, như là kiểm tra Tô Lệ ngủ có được không, nhẹ nhàng kéo kéo nàng góc chăn.

Tô Lệ đôi mắt trừng đến thật lớn, nhìn chằm chằm Giang Chước Dạ.

Giang Chước Dạ nhịn không được cười, cười đến sáng ngời lại ôn nhu:

"Vì cái gì nhìn tôi như vậy?"

Tô Lệ chớp chớp đôi mắt. Nàng có một đôi mắt đào hoa cùng với thần sắc tái nhợt có bệnh của mình không hợp, đôi mắt luôn ngập nước, xem như là bộ phận rực rỡ nhất của cả khuôn mặt, làm người ta nhịn không được liền đắm chìm trong đó, muốn vẫn luôn ngắm nhìn nó.

Tô Lệ xem biểu tình Giang Chước Dạ có chút ngây người, liền nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn cô, hôm nay đi cứu tôi. Nhưng mà...... Tôi muốn biết, cô như thế nào biết tôi ở hội sở kia?"

Không khí nháy mắt ngưng trầm, không khí giống như đọng lại, một tia dao động cũng không có.

Biểu tình của Giang Chước Dạ hình như cũng không thay đổi, đuôi lông mày ở khóe mắt, lại bỗng nhiên dần hiện ra một chút khoảng cách.

Tô Lệ mơ hồ cho rằng, mình làm cho đối phương tức giận, thậm chí chậm rãi cảm giác sợ hãi.

Một lát sau, khi Tô Lệ sợ đến mức hai chân chồng lên nhau, Giang Chước Dạ mở miệng:

"Trùng hợp, ngày hôm qua, tôi cũng ở hội sở kia cùng người ta bàn chuyện, thấy em tiến vào, lại cảm giác được tin tức tố của đỉnh cấp A lộ ra, cảm thấy không ổn, liền mang theo người vọt vào trong."

Tô Lệ bừng tỉnh:

"Tôi thiếu chút nữa là quên, cô cũng là đỉnh cấp O, nếu đi đến gần không có khả năng không bị ảnh hưởng. Thì ra là như thế, như vậy thật đúng là trùng hợp."

Giang Chước Dạ gật gật đầu, mỉm cười:

"Đúng vậy, là trùng hợp, hơn nữa hội sở kia,có khả năng đêm đó chỉ có chúng ta là hai đỉnh cấp O, cho nên chúng ta là hai người phản ứng lớn nhất."

Tô Lệ nghiêm túc gật đầu, toát ra vẻ ảo não:

"Thật ra đều do tôi, nếu tôi không đi theo Ứng Phi Yên, thì tốt rồi. Tôi biết Ứng Phi Yên nhân phẩm có vấn đề, nhưng tôi cho rằng cô ta sẽ bận tâm thể diện của hai nhà , sẽ không đối với tôi làm cái gì, không nghĩ tới cô ta thật sự...... Thực xin lỗi."

Giang Chước Dạ duỗi tay sờ sờ tóc Tô Lệ, ôn nhu an ủi:

"Này không phải là em sai."

Tô Lệ nghĩ nghĩ, liền có chút khổ sở mà nói:

"Kỳ thật trước kia cô ta...... Thật sự không phải như thế...... Hiện tại tôi cũng không biết nên thấy thế nào cô ita......"

Giang Chước Dạ ngồi ở mép giường, giọng nói ôn nhu như gió xuân:

"Nói xem xem, mấy người làm sao làm quen được?"

Tô Lệ tự động lâm vào hồi ức, bắt đầu chậm rãi miêu tả:

"Năm tôi 16 tuổi kia, cả nhà Ứng Phi Yên tới thăm nhà của chúng tôi......"

Niên thiếu tâm động, chính là dễ dàng như vậy.

Tô Lệ chiều hôm đó ở thư phòng làm bài tập, Ứng Phi Yên bị người nhà tống cổ tới thư phòng, ngồi ở bên người Tô Lệ, tự quen thuộc mà giúp nàng sửa lại đề sai.

Có lẽ là ánh mặt trời thật tốt, chiếu lên trên má Ứng Phi Yên, có vẻ sâu sắc khắc sâu, Tô Lệ liền nhớ kỹ thời khắc kia.

Hơn nữa, đại khái là đã chịu kích thích, không qua mấy ngày Tô Lệ liền trực tiếp phân hoá thành O.

Bởi vì thân thể quá yếu, khó có thể chịu được kích thích của việc phân hoá O, Tô Lệ ở trên giường nằm một tháng.

Trong một tháng này, Ứng Phi Yên gần như là cách mỗi mấy ngày liền sẽ tới đây xem nàng, nói chuyện cùng nàng, lý do là "Cảm thấy em một mình ở nhà dưỡng bệnh, sẽ cô đơn."

Bạn bè Tô Lệ rất ít, Ứng Phi Yên là bỗng nhiên xông vào sinh hoạt của nàng một cách ngoài ý muốn đầy tốt đẹp, đối với nàng hỏi han ân cần, làm Tô Lệ thật sâu vì chuyện này mà động tâm.

Liền như vậy mà luân hãm tám năm.

Tô Lệ cũng không phải người đối mặt tình yêu liền rất yếu đuối, sau khi kết thúc nghỉ hè liền thi đại học , nàng liền tỏ tình với Ứng Phi Yên một lần, đáng tiếc nhận được trả lời là "Tôi vẫn luôn xem em là em gái mà đối đãi."

Sau đó, trong lúc học đại học, Tô Lệ bám riết không tha trước mặt Ứng Phi Yên, triển lãm một mặt nữ tính của mình, ý đồ làm cho đối phương ý thức được, mình đã lớn lên thành thục, không phải là em gái gì cả.

Rồi tới năm 4, Ứng Phi Yên rốt cuộc cũng đáp ứng Tô Lệ theo đuổi.

Hiện tại, buổi tốt nghiệp đại học ăm tư, Tô Lệ tính toán gả cho người tình yêu của đời mình, đáng tiếc, hết thảy bởi vì một giấc mơ mà rách nát.

Nói đến đoạn cao trung tỏ tình, Tô Lệ hốc mắt cũng đã ướt át, nói đến đại học mình đã dụng tâm như thế nào mà vì đối phương chuẩn bị lễ vật, như thế nào ở trên đường đến trường học của đối phương phát sốt té xỉu này đó, Tô Lệ nước mắt đều rơi xuống, rốt cuộc nói không được nữa.

"Thật cảm động a."

Giang Chước Dạ ở bên cạnh nhẹ nhàng thở dài.

Tô Lệ yên lặng rớt nước mắt, nghe thấy Giang Chước Dạ lại nói:

"Nhưng tôi không có nhìn thấy, cô ta yêu em chỗ nào."

Tô Lệ ngây người sau một lúc lâu, không có phản bác.

"Mà em đối với cô ta, cùng với nói là yêu, không bằng nói, là cực kỳ ỷ lại cùng tự mình làm cảm động, đan chéo thành loại ảo giác giả dối."

Tô Lệ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ hỏi Giang Chước Dạ:

"Cô biết cái gì là yêu sao?"

Giang Chước Dạ lắc lắc đầu:

"Khó mà nói."

Tô Lệ lau khô nước mắt, xụ mặt, một chút mà bẻ ngón tay tính:

"Cô có biết ở ngày tuyết lớn, buổi sáng đúng 5 giờ, chỉ vì ở sân thể dục có tuyết, dấm cho cô ta ba chữ em yêu chị, là cái cảm giác gì không? Cô có hiểu thấy đối phương có đối tượng ái muội, tự mình đau đến bệnh tim phát tác, lại là cái cảm giác gì? Cô cái gì cũng không biết, như thế nào có thể nói tình yêu của tôi là giả dối?"

Giang Chước Dạ biểu tình bình tĩnh, một gương mặt xinh đẹp không hề gợn sóng:

"Em nói như vậy, vẫn như cũ không có rời khỏi được tự mình làm cho cảm động. Tôi cho rằng, em cũng không phải yêu cô ta, em chỉ là yêu cái dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình."

Tô Lệ lập tức ngây ngẩn cả người.

Nàng trực giác nói Giang Chước Dạ đã nói đúng, nhưng lý trí, lại không chịu nguyện ý thừa nhận.

Kỳ thật, người cho dù vẫn luôn hồ đồ, cũng đã ở thời khắc nào đó tỉnh táo lại một chút.

Tô Lệ trước kia liền nghĩ là, một năm gần đây, cảm giác của mình đối với Ứng Phi Yên rốt cuộc là như thế nào? Nàng đuổi theo bóng dáng đối phương rất lâu, về sau chân chính ở bên nhau, hình như cùng là nhìn bóng dáng của đối phương, chưa từng có cảm thụ qua chân chính tốt đẹp trong yêu đương.

Luôn là lo được lo mất, luôn là thật cẩn thận, cũng luôn là tự hỏi, mình có phải hay không chưa có kết thúc trách nhiệm của một người bạn gái, có phải hay không chưa phải là một người bạn gái mẫu mực .

Đặt tinh lực ở trên người Ứng Phi Yên, ngược lại trở nên rất ít.

Giang Chước Dạ nói đây là tự mình cảm động...... Có lẽ đúng, Tô Lệ đã không nghĩ muốn lại tìm tòi nghiên cứu.

Nàng cắn cắn môi dưới, sau đó nói:

"Không sao cả, dù sao hiện tại tôi đối với cô ta, chỉ có hận."

Chuyện tối hôm qua, Tô Lệ hiện tại hồi tưởng lại, chỉ có đối với Ứng Phi Yên chỉ có ghét hận.

Ứng Phi Yên vậy mà làm lơ cảm thụ của nàng, có ý đồ đánh dấu nàng, này căn bản không phải hành vi của một cái người văn minh! Tô Lệ lúc ấy chỉ có một cảm giác, chính mình thật là mắt bị mù!

Giang Chước Dạ tán đồng mà nói:

"Hận cô ta, so với yêu cô ta càng tốt hơn, hận so với yêu luôn càng thêm tình cảm kịch liệt."

Tô Lệ cảm thấy lời này có chút quái, nhưng buồn ngủ đánh úp lại, nàng ngã đầu liền ngủ rồi.

Đều đã cả người rất nhanh ngủ đi, Giang Chước Dạ nghe thấy, Tô Lệ từ gối đầu phát ra vài tiếng lẩm bẩm.

"Hận...... Là rất mệt mỏi......"

Giang Chước Dạ nhìn Tô Lệ nhẹ nhàng rung động lông mi, sờ sờ tóc nàng:

"Không, là hận làm người tồn tại."

*

Tô Lệ quả nhiên ở khách sạn ngây người cả ngày, ở trong tỉ mỉ chiếu cố của Giang Chước Dạ, nàng thật mau khôi phục lại bình thường.

Ngày hôm sau sáng sớm tỉnh lại, Giang Chước Dạ lại tự mình lại đây, đem Tô Lệ đưa vào xe chuyên dùng, đưa trở về Tô gia.

Tô gia quả thực là gà bay chó sủa, gia chủ hiện tại Tô Nho Cương, chủ mẫu Lý Chân Chân, anh trai Tô Lịch, chị gái Tô Mông, tất cả đều ở trong nhà vây quanh bàn, kịch liệt tranh luận.

Tranh luận chủ đề chính là, về chuyện Tô Lệ đêm không về ngủ, hẳn là nên cho Tô Lệ hình phạt như thế nào!

Vốn dĩ quyết định là muốn cấm túc một năm, cùng với những trừng phạt nhỏ khác, nhưng Tô Lệ ngồi xe chuyên dùng vừa đến cửa nhà, Lý Chân Chân lập tức nhào lên đi ôm lấy con gái, vui đến muốn khóc:

"Ô ô ô bảo bối Lệ Lệ của tôi a, con cũng không thể còn dọa mẹ như vậy, mẹ về sau chuyện gì cũng đều đồng ý cho con, con đừng ở trong nhà người khác qua đêm được không, quá dọa người! Ô ô ô!"

Những người khác:

"......"

Sau lại, vẫn là có ý muốn mà cho Tô Lệ một cái trừng phạt nhỏ, cấm túc một tháng.

Tô Lệ mừng rỡ như thế, kỳ thật, nàng cũng rất muốn mình ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, từ từ nghĩ kỹ tình cảm của mình, thuận tiện vẽ tranh sơn dầu, cập chương mới cho truyện tranh.

Chuyện như vậy, vẫn nên từng cái từng cái mà làm cho tốt.

Trong lúc Tô Lệ cấm túc, mỗi ngày như cũ đúng giờ rời giường, ăn cơm nghỉ ngơi đầy đủ, tận dụng hết tất cả cơ hội mà vẽ tranh.

Còn cập nhật chương truyện tranh mới ở Weibo, một đoạn thời gian sau người đọc đã lên hai đơn vị, bình luận cũng thành hàng hai đơn vị, nhìn còn rất náo nhiệt.

Mà Tô Lệ thật lâu trước kia, bởi vì mơ thấy Giang Chước Dạ mà vẽ bức họa kia, cũng đã hoàn toàn hoàn thành, nàng không tính giữ bức họa này, gọi điện thoại cho nhà đấu giá ủy thác lại đây, cầm đi đem bán đấu giá.

Chủ yếu là mình vẽ quá nhiều, bức họa này nàng thật vừa lòng, liền càng muốn để cho người khác thưởng thức được, đặt ở trên trang web của nhà đấu giá, có lẽ liền càng có nhiều người thấy đâu?

Loại địa phương như nhà đấu giá này, nhiều danh gia tác phẩm đều bán không được, tiểu họa sĩ không hề có danh khí như Tô Lệ, người chịu đấu giá không nhất định sẽ có.

Tô Lệ chỉ là đưa đi triển lãm, nghĩ qua một thời gian lưu chụp liền gỡ xuống, không nghĩ tới một tuần sau trong một lần đấu giá trực tuyến, bức họa này vậy mà bị người ra giá cao mua đi.

Có hai người khách hàng nặc danh, vẫn luôn ra giá, cắn chết nhau không buông, cuối cùng ai ra giá cao thì được.

Tô Lệ không hiểu sao thu được một khoản tiền tuyệt bút, cảm giác mình ngây ngốc. Chẳng lẽ đây là trời cao chú định muốn nàng trở thành một họa sĩ sao?

Tô Lệ vậy mà tự mình đối với danh hiệu họa sĩ mỹ nữ thập phần vừa lòng.

Nàng xem xong tài khoản ngân hàng, mở ra máy tính, tiếp tục xem phim điện ảnh của Giang Chước Dạ.

Mấy ngày này, nàng chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, liền nhất định sẽ xem phim điện ảnh của Giang Chước Dạ, phim truyền hình, chương trình tống nghệ.

Nàng hiện tại, đối với Giang Chước Dạ người này, sinh ra hứng thú nồng nhiệt.