Điền Môn Danh Hoa

Chương 7




CHUYỂN NGỮ: LU LU

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Ánh chiều mùa thu nhuộm đỏ bởi lá phong.

Trong rừng, bốn con ngựa hai trước hai sau cùng song hành, bên đường lá phong đỏ như lửa, phủ đầy theo sườn núi, gió thổi làm tầng tầng lá đỏ dao động, làm chúng múa như là có sinh mệnh.

Đi qua nơi này, hai con ngựa đi đầu giảm tốc độ, hai thiếu nên trên lưng ngựa phía sau cũng thuần phục khống chế khiến cho chúng giảm tốc độ chậm dần.

“Ha ha, không phải rất tốt sao? Chúng ta thứ cần mua cũng đã mua, thứ nên bán cũng đã bán, phải trang bị thuyền cũng đã trang bị thuyền, thuyền phải dỡ cũng đã dỡ, hết thuyền này đi lại có thuyền khác về, từ trên xuống dưới những việc chính tà đều đã làm, bây giờ trì hoạn một chút, hóng gió, ngắm cảnh, cũng không tệ.” Một gã râu quai nón cưỡi phía trước nói lớn, chính là Trương Hồ.

“Ta nghe thấy bụng ngươi đánh trống, nếu không cho ngươi ăn, ta giống như một người thủ lĩnh bất nghĩa bỏ đói ngươi.” Dung Xán tùy tiện nói, hắn cưỡi ngựa tốt thân hình tiêu sái, hai mắt nhìn thẳng phía trước.

“Ai ai, Trương Hồ ta sức ăn như trâu, cũng hết cách.” Hắn vỗ vỗ bụng to, tiếng ùng ục vang lên vừa đúng lúc, tất cả mọi người đều nghe rõ.

Hai thiếu niên phía sau đồng thời bật cười, thiếu niên lùn hơn mở miệng: “Không phải là đói bụng! Là con sâu rượu trong bụng ngọ nguậy thôi, Trương Hồ sức ăn như trâu nhưng tửu lượng còn ghê hơn, ai mà không biết?!”

Trương Hồ nghe vậy cười ha ha, tiếng cười nghe càng phóng khoáng giữa nơi yên tĩnh làm mấy con chim rừng sợ hãi bay cao.

“Tiểu tử Ngọa Dương, Ba mươi sáu chiêu võ công của Trương Hồ sao ngươi không học? Lại đi nói mấy câu chọc lão tử như vậy!”

“Xán gia dạy chúng ta võ thấp rồi sẽ dạy đến võ cao. Ngươi mỗi ngày đều đến nói, ta cùng Miên Phong sẽ không bị mắc lừa!” Ngọa Dương hếch cằm cười với Miên Phong.

Dung Xán không nói gì, thong thả cưỡi ngựa, nghe bọn hắn nói chuyện khóe miệng liền nở nụ cười.

Trương Hồ đùa nói: “Ta có rất nhiều chiêu thức độc môn, muốn tìm đồ đệ truyền lại, chính là tìm trong ba huynh đệ các ngươi, nhưng tiểu Ngọa Dương của chúng ta không muốn rồi.”

Trong ba huynh đệ Miên Phong là lớn nhất, Ngọa Dương thứ hai, nhỏ nhất là Phó Vân hiện đang ở thuyền lớn không có đồng hành cùng.

“Ta không phải trẻ con, Ngọa Dương là Ngọa Dương, làm cái gì còn phải thêm chữ tiểu phía trước, khó nghe chết được.” tất cả khí phách đều bị một chữ “tiểu” tiêu diệt.

“Còn nói? Mỗi lần rảnh rỗi, ông đều đi uống rượu, đâu ra tinh thần dạy dỗ đồ đệ?” Miên Phong gãi đúng chỗ ngứa.

Trương Hồ cười to một trận, râu quai hai bên má theo âm thanh rung lên, hắn không cãi lại, lấy hồ lô treo trên thắt lưng, vui vẻ uống. Thỏa mãn con sâu rượu, tâm tình càng thêm thoải mái, lên tiếng ca hát —

“Cô nương ngoái đầu nhìn ta cười, a uy  — ha ánh mắt đen láy kia uy  — chỉ nghe bởi rượu mà quên ưu sầu, thì ra một nụ cười của cô nương, còn hơn một ngàn chén rượu, dạy trái tim ta đập, gân cốt yếu mềm, say cười hành động phong lưu — ”

☆   ☆   ☆

Gần ra khỏi khu rừng, cảnh vật trở nên sáng sửa, cỏ xanh kéo dài đến bờ sông.

Ở đây là vùng trũng thuộc Tứ Xuyên nơi có thể cùng cao nguyên Điền Kiềm giao thương bằng đường thủy, thuyền lớn của Tào bang hướng đến bến tàu, tuy không phải là nhánh sông chính của Trường Giang, nhưng nhánh sông này lớn, trừ thuyền lớn của Tào bang ra, đại bộ phận còn lại là thuyền nhỏ và trung chuyển bắt cá, hơn nữa từ xưa đến nay tuy có nhều tộc nhân nhưng một số định cư bên bờ sông, một số lấy thuyền làm nhà, còn có một số đến rồi lại đi, không cố định chỗ ở.

Trương Hồ uống xong rượu trong hồ lô thì ngựa cũng đã ra khỏi rừng, Dung Xán từ trên lưng ngựa nhìn ra bờ sông, thu hết thảy vào mắt, hít sâu một hơi, hai tay nắm dây cương đang định đi tới thì đột nhiên phát sinh biến cố.

Có vẻ là hai tên đàn ông, không thấy rõ mặt sau khi nhìn trái nhìn phải bọn chúng liền chui vào mui thuyền, đó là con thuyền bắt cá đơn sơ, nếu như là kẻ trộm thì sẽ không nhắm tới một chiếc thuyền cũ như vậy.

Dung Xán vừa mới cảm thấy nghi ngờ, thì thấy hai cái bóng đen từ mui thuyền nhảy ra, trên vai hình như khiêng cái gì đó, bọn chúng khinh công không phải hạng thường, tốc độ cực kỳ nhanh, một trước một sau chạy vào rừng phong phía bên kia, hoàn toàn không biết hành động đã rơi vào mắt của Dung Xán.

“Ha ha, có kẻ gian.” Trương Hồ ung dung nói, lại than thở một câu, “Căn cơ không tệ.”

“Các ngươi lên thuyền trước, nhắc nhở các huynh đệ đề phòng.” Dung Xán nói xong thân hình từ lưng ngựa vận khinh công đuổi theo. Lần này cập bờ chủ yếu là giao dịch hàng hóa với các hiệu buôn lớn ở lưu vực Trường Giang, trên thuyền lớn mặc dù có rất nhiều binh khí sắc bén, nhưng khi vận chuyển có quặng nitrat kali, lưu huỳnh chờ chế tạo hỏa pháo, nên phải rất cẩn thận.

“Chúng ta cũng đuổi theo!” Ngọa Dương đá bụng ngựa vội la lên, dây cương lại bị tay Trương Hồ kéo lấy.

“Đi theo làm gì? Ngươi khinh công còn chưa thành thạo! Không cẩn thận sẽ bị chúng phát hiện.” Hắn duỗi thắt lưng một cái nói: “Xán gia là người từng trãi! Sẽ không có việc gì.”

Miên Phong lại hắt đến một chậu nước lạnh.”Việc này khó nói, lần trước Xán gia không phải bị Kim Tiên Hà Tụ lừa!”

“Ha ha, việc này thì…ha ha…” Trương Hồ cười, vẫn giục ngựa đi, hắn không trả lời, lại cất tiếng ca hát: “Cô nương ngoái đầu nhìn ta cười, a uy  — ha ánh mắt đen láy kia uy  ”

Bên kia, Dung Xán đi theo hai tên kia, luôn duy trì một khoảng cách nhất định, ở trong rừng phong rẽ trái rồi rẽ phải, ước chừng một nén nhang thì đến một hồ nhỏ bên bờ tràn đầy lá phong đỏ, hai gã cuối cùng cũng dừng lại, Dung Xán vận khí nhảy lên nhánh cây, lá đỏ sum xuê thích hợp ẩn thân.

“Sư huynh, hàng tốt, hàng tốt khó gặp đấy!” tên lùn cẩn thận hạ túi đen trên lưng, giọng nói hưng phấn.

Tên được gọi là Sư huynh cũng nhanh chóng hạ túi đen, linh hoạt mở ra, nhìn “đồ” mình cướp đên, hơi thở thoáng chút dồn dập.

Túi vải đen tụt xuống tới thắt lưng nữ tử, tầm mắt bị hai người kia ngăn trở vài phần Dung Xán thấy bộ ngực cao cùng chiếc eo nhỏ, quần áo màu xanh thêu hoa văn, là một cô nương Miêu Cương yểu điệu.

“Ta đã nếm qua hai bông hoa ngon lành nhất Giang Nam nhưng so với nàng, thì như bùn so mây. Người ngươi bắt được cũng không tệ, đáng tiếc tuổi còn nhỏ, còn chưa phát triển đầy đặn.” Tên cao gầy cười dâm uế, sau lại cùng sư đệ nhìn nhau, hiểu rõ cười to.

“Sư huynh, cái con dê nhỏ mà chúng ta bắt được kia khuôn mặt trái xoan, khung xương cân xứng, khẳng định có thể bán được giá tốt, còn đứa lớn này, haha… để nàng lại bên người hai chúng ta đi!”

Hán tử cao gầy hơi thở nặng nề, nhìn chằm chằm nữ tử, tự mình nhanh nhẹn cởi thắt lưng. Thấy sư huynh như thế, tên kia cũng bắt đầu hành động, cổ họng phát ra thanh âm hổn hển, gương mặt dần đỏ lên.

Hái hoa dâm tặc. Dung Xán lạnh lùng mím môi, đã gặp việc bất bình, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Sư huynh, hạ quá nhiều mê dược hay sao? Sao đầu ta cũng choáng váng?”

Tên cao gầy xé vạt áo nữ tử, đột nhiên dừng lại, “Là nàng… trên người nàng có mùi hương kỳ quái, khiến ta… Đầu choáng váng…”

“Đâu chỉ choáng váng đầu?! Muốn đầu các ngươi rơi xuống đất!”

Nhìn thấy hai tên kia muốn cường bạo nữ tử, Dung Xán tay cầm hai phiến lá phong, định dùng làm ám khí, đột nhiên tiếng quát mắng phá vỡ bố cục, lưỡi dao rạch hai đường trên túi đen, tiểu cô nương nhảy lên, thân hình linh hoạt, một chiêu như tung cánh trên không, song đao nhắm ngay cổ hai tên kia chém xuống.

Động tác mau lẹ, dù là phản ứng cực kỳ nhanh, cánh tay của chúng vẫn nhận lấy vết máu dài..

“A tỷ, đứng lên! Đừng đùa nữa!” Tiểu cô nương song đao thủ trước ngực, đá đá nữ tử đang say ngủ như đóa hải đương xuân.

Tình thế chuyển biến, Dung Xán cùng sư huynh đệ kia ngạc nhiên, bọn chúng là vừa sợ vừa  tức giận, Dung Xán là kinh ngạc cùng ba phần hứng thú, tay cầm chặt lá phong khẽ buông, khóe miệng giương lên, xem ra sắp có trò vui.

Nữ tử chậm rãi ngồi dậy, nàng nhanh nhẹn búi lại tóc thành hình châm độc giác thường thấy ở các cô nương Miêu Cương, mấy sợi tinh tế rũ ở gáy, nàng tay nhẹ nhàng đẩy ra hai bên vai, lông mi tinh tế nhẹ nhàng rung động, nhìn qua thật phong tình vạn chủng, lười biếng nhấc tay lại càng quyến rũ, hai tên kia bị thương nhìn đến ngơ ngác, không biết thần trí đang ở nơi đâu.

“Tỷ đang làm cái gì? Mau hỗ trợ thu thập hai tên sâu bọ dâm tặc này, ta đói bụng rồi –” tiểu cô nương âm cuối kéo dài, mày liễu ai oán.

“Muội đói bụng? Ai, sao không nói sớm? Vú có đưa ngô cho chúng ta, ta để ở mui thuyền, vừa rồi nên đưa muội lót bụng trước.” Nàng thở dài một tiếng, ôn nhu nói “Ta chỉ muốn thử xem mê hương mới có dùng được không thôi.”

“Sự thật chứng minh bọn họ không bị ngất đi, thử nghiệm thất bại, vẫn là dùng đao giải quyết tốt hơn.” Nhìn về phía tỷ tỷ, tiểu cô nương muốn tiếp tục nói cái gì đó, nhưng thanh âm lại như giết heo, làm cho hai tên kia thụt lùi một bước dài.

“Sao vậy?” Nữ tử tao nhã đứng dậy.

“A tỷ! Thân thể bị người ta nhìn thấy hết rồi!”

Nghe vậy, nữ tử cúi đầu tự kiểm tra mình, biết tiểu muội chỉ nói quá, nàng làm sao lại để cho người khác xem hết? Bất quá cũng chỉ là cần cổ mềm mại, bả vai dịu dàng, cùng rãnh ngực ẩn hiện.

Nàng ngẩng đầu, thản nhiên cười, “Không sao, lát nữa đâm mù mắt bọn chúng là được.”

Tên lùn nghe xong lời này, nổi giận đùng đùng quát: “Hai đứa con nít không biết sống chết, dám trêu chọc bổn đại gia, chỉ với mê hương này liền nghĩ muốn “Lũng Sơn Song Kiêu” bọn ta bất tỉnh, cũng quá không biết tự lượng sức mình.” Lúc đầu nói còn có khí thế, sau có mấy câu thanh âm càng lúc càng nhỏ, hơi thở càng lúc càng yếu, “Lũng Sơn Song Kiêu bọn ta có thể nói là lão tổ sử dụng mê hương… Ô Kiêu cùng Xích Kiêu đi suốt nam bắc, vừa ý ai… Không một người thoát được, hai người các ngươi… Này, này trước mặt Quan Công dám đùa giỡn… Đại đao… Tự tìm đường chết…”

“rầm, rầm” liên tiếp hai tiếng, tên sư đệ ngã xuống phía sau, tên sư huynh ngã nằm úp sấp phía trước, mê hương mới vẫn có tác dụng, đáng tiếc thời gian phát huy chậm chút.

“Hừ! Tên xấu xa!” Tiểu cô nương đạp sư đệ Xích Kiêu một cước, lấy dây thừng trói như trói heo, vừa siết chặt nút thắt vừa hỏi: “A tỷ, cái tên gọi Quan Công kia rất lợi hại sao? Cũng là dùng đao sao?”

“Đúng…” Mộc Diễm Sinh đùa nghịch vòng tay, nghiêng đầu trầm ngâm trong chốc lát.”Trên giang hồ chưa từng nghe cái tên này, ta cũng không biết hắn có phải hay dùng đao không.”

“Có thể là đồng bọn của hai tên sâu bọ này?” Cột chắc một người như thịt bánh chưng, Mộc Lan Tư hai tay vỗ vỗ, thưởng thức kiệt tác của mình, lấy ra một sợi dây thừng khác, chuẩn bị cột cái bánh chưng thứ hai.

Thanh âm cười lảnh lót như chuông, Mộc Diễm Sinh không để ý nói: “Nếu là đồng bọn của Lũng Sơn Song Kiêu, công phu chắc cũng không đến nỗi lợi hại.”

“Hừ! Một đao giết sư huynh đệ bọn họ thì thoải mái quá! Ngoài tộc nhân của chúng ta ra, cô nương bộ tộc khác cũng bị bọn chúng làm nhục, hôm nay để chúng ta bắt được, ta muốn mỗi ngày rút một cái móng tay, cắt một miếng thịt, chậm rãi tra tấn, thay rất nhiều người trút nỗi hận.” Nàng khí thế ngút trời hất hàm, hào khí ngàn vạn, “Cái tên Quan Công kia nếu dám đến cứu bọn họ, ta liền dùng song đao đấu đại đao hắn, một đấu một!”