Điên Khuyển Và Mỹ Nhân

Chương 44: Chương 44





Không thể không nói, mặc dù hắn ta là Thái tử, diện mạo hắn ta cũng đủ để cho những người kia la hét điên cuồng.

Thẩm Chí Hoan là người rất coi trọng ngoại hình, Chu Dự ở chỗ nàng ít nhất cũng có thể chấm chín điểm, diện mạo hắn ta vốn không có khuyết điểm, mỗi một chỗ đều khiến người ta chết mê chết mệt, từ bề ngoài đến cốt cách, cả người còn có khí chất cao quý hoàn toàn tự nhiên, dùng hoàn hảo hình dung cũng không quá.

Nhưng nàng không thích.

Kiểu mẫu nàng thích, là phải có làn da hơi ngăm, hơi cao, phải cường tráng mạnh mẽ không phô trương, phải có cơ bắp rắn chắc, phải có nụ cười nhìn nguy hiểm nhưng lại có vẻ khôi ngô tuấn tú sáng sủa, sẵn sàng quỳ xuống trước mặt hắn tình nguyện làm một con cún, phải ở ngoài luật lệ, phải có d ục vọng bị khắc chế.

Nhưng sở thích của nàng không quan trọng.


Trước đây không lâu Chu Dự được phái đi điều tra vụ án Thanh Châu đã lâu không kết án, mới đi được nửa tháng, đã giải quyết vụ án kéo dài hai ba năm, hôm nay có lẽ là mới vừa về.

Hoàng đế Nguyên Thành cũng không có phản ứng nhiều, chỉ nói: “Về là được rồi, ngồi xuống đi.

”Lần đầu tiên khi Chu Dự bày tỏ tâm ý với Thẩm Chí Hoan vẫn là lúc hắn ta mười bốn tuổi.

Chu Dự mười bốn tuổi cũng không hoàn mỹ giống như Thái tử điện hạ ngày nay, hắn ta căng thẳng kéo tay y phục của nàng, một câu còn chưa nói xong, màu đỏ trên mặt đã lan đến cổ, sau đó lắp ba lắp bắp, ra vẻ điềm tĩnh nói với nàng:“Ta rất thích muội, làm Thái tử phi của ta được không?”“Nếu muội đồng ý, ta lập tức xin phụ hoàng ban hôn cho chúng ta.

”“Được không?”Chu Dự của bây giờ, e rằng sẽ không còn lúc như vậy nữa, từ trước đến nay hắn ta làm việc ổn thỏa, trước đây khi phụ thân và huynh trưởng nàng còn ở trong phủ, khen hắn ta không chỉ một lần.

Chu Dự vừa tới, những nữ tử biểu diễn kia càng ra sức hơn, ngay cả mấy tiểu thư bên cạnh Thẩm Chí Hoan vừa rồi vẫn thì thầm đôi ba câu cũng không thì thầm nữa, ngồi đoan trang hơn người khác.

Thẩm Chí Hoan thu lại ánh mắt, yến tiệc này cũng không khác mấy so với trước kia, lát nữa yến tiệc kết thúc còn phải đi thưởng hoa.

Hoàng đế Nguyên Thành không ngồi lâu đã rời đi, Hoàng đế vừa đi, mọi người nói chuyện làm việc tương đối không có câu nệ, chủ đề mấy lần rơi trên người Thẩm Chí Hoan, đều bị nàng không nhẹ không nặng gạt đi.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc.

Thẩm Chí Hoan thở phào nhẹ nhõm, việc ngắm hoa là việc tản mác, Hoàng hậu là người đứng đầu Trung cung*, không thể nhìn chằm chằm một mình nàng.

Cho nên hầu hết đều bằng lòng đi theo Hoàng hậu, nếu không muốn thì tự mình tìm một chỗ cũng được, trước kia Thẩm Chí Hoan đều nhân cơ hội này xuất cung, xung quanh cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà gọi nàng về.

*Trung cung: nơi ở của Hoàng hậuNàng đi theo trong đám người, bước chân dần dần chậm lại, dừng lại phía sau đám người, xung quanh yên tĩnh, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên bên tai.

“Chí Hoan.

” Chí Hoan ngẩng đầu, phát hiện không biết từ lúc nào, Chu Dự đã đứng bên cạnh nàng.

Thẩm Chí Hoan không muốn đối mặt với hắn ta, lùi lại phía sau một bước, cúi chào, nói: “Thỉnh an điện hạ.

”Chu Dự đưa tay, đỡ cánh tay Thẩm Chí Hoan, nói: “Giữa ta với muội, không cần khách sáo như thế.

”Nàng khẽ tránh, Chu Dự đỡ vào không trung, lập tức nói: “Điện hạ trăm công nghìn việc, thần nữ không làm chậm trễ điện hạ nữa.


”Thái độ của nàng đã rất rõ ràng, một câu cũng không muốn nói nhiều với Chu Dự.

Thật ra bản thân Chu Dự cũng không có gì sai, mấy năm nay hắn ta xử lý chính vụ nhiều ở bên ngoài, thời gian một năm ở trong kinh thành chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng không quấy rầy nàng nhiều.

Chỉ là Thẩm Chí Hoan vừa thấy hắn ta, sẽ nhớ tới lão Hoàng đế nham hiểm kia, khiến người ta buồn nôn.

“Ta và muội cùng lớn lên, giờ đây ngay cả nói một câu cũng không được sao?”Chu Dự không phải là Thái tử từ nhỏ, lúc trước còn là Lục Hoàng tử, hai người học chung một nơi trong một thời gian ngắn, nhưng nói cùng nhau lớn lên, thật sự cũng là quá mức miễn cưỡng rồi.

“Điện hạ người vẫn là…”Thẩm Chí Hoan còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói mơ hồ của một lão thái giám cách đó không xa:“Mấy người các ngươi, có nhìn thấy Tứ tiểu thư của phủ An Khánh hầu không?”.