Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng ít sao.Lục Dạ dựa người vào ghế, đôi chân dài không biết đặt ở đâu bắt chéo vào nhau, trong tay đang đùa nghịch một chiếc khăn tay mềm mại trắng mịn, bóng đêm đã che mờ đi hình dáng của hắn, nhìn không ra cảm xúc.“Nói thử đi, ngươi cảm thấy chỗ nào không đúng lắm.”Mặt nạ của người áo đen đã tháo xuống, sắc mặt lạnh lùng, hắn quỳ một chân trước mặt Lưu Dạ, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ phát hiện, người bên cạnh Lý Thư Cẩm dường như đều rất bất mãn với Tứ tiểu thư, lúc hai người ấy nói chuyện đặc biệt nhắc đến những từ như “cùng đều là tiểu thư”, không thể nói là Lý Thư Cẩm cảm thấy không công bằng, hơn nữa còn nhắc đến câu ai bảo Tứ tiểu thư là con của Hạ phu nhân.”Trước giờ Liên Du là người không bao giờ nói nhiều lời dư thừa, hiệu suất làm việc của hắn trước nay luôn rất cao, nếu như đã nhắc đến, chứng minh đúng thật là có điểm đáng nghi.“Cùng là tiểu thư như nhau.”“Ai bảo mẫu thân của nàng là Hạ phu nhân.”Hai câu nói này không thể bình thường hơn được, là lời hai tên hạ nhân ngu xuẩn muốn bảo vệ chủ nói ra được, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, đúng thật là có ý nghĩa sâu xa.Ánh trăng như dải lụa, ánh sáng màu trắng bạc xuyên qua bức màn, rọi vào góc nghiêng gương mặt Lục Dạ, khiến gương mặt lạnh lùng hơn vài phần, ánh mắt của hắn vẫn đặt vào chiếc khăn tay mềm mại kia, nghe thấy thế thì chau mày lại, có chút ngoài ý muốn: “Nếu như thật sự như vậy…”Nói đến đây thì khựng lại, cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, chuyển chủ đề: “Ta nói đám người này sao lại to gan đến vậy cơ chứ.”Liên Du cúi đầu, đáp: “Thuộc hạ sẽ đi giết hết bọn chúng.”Lục Dạ đứng dậy, lắc đầu nói: “Bây giờ chưa cần, đừng gây thêm rắc rối cho nàng.”Hắn liếc mắt nhìn Liên Du, nói: “Ngươi lui xuống trước đi, cho người theo dõi hai người kia, ta không hy vọng sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa.”Liên Du đáp: “Thuộc hạ hiểu rõ.”Lục Dạ phất tay, nói: “Lui xuống đi.”Căn phòng yên tĩnh trở lại, Lục Dạ đứng một mình bên cửa sổ, hắn ở đây có thể nhìn thấy ánh nến hơi mập mờ trong phòng của Thẩm Chí Hoan ở không xa.Ánh nến lập lòe kia dường như đưa tay ra là có thể với tới.Chiếc khăn tay lại bị hắn nắm lấy trong tay, ngoan ngoãn ôm lấy từng ngón tay của hắn, hắn đứng ở đó một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay ra, mở chiếc khăn tay màu hồng trong tay ra, nắm lấy góc khăn lụa đang rũ xuống.Vẻ đẹp khi nở của hoa Phù Tang khiến người khác rung động, hình ảnh những ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy chiếc khăn tay bỗng nhiên lại thoáng qua đầu hắn một lần nữa, ngón tay vừa sạch sẽ lại trắng nõn, cánh tay xinh đẹp, cách hắn rất xa nhưng dường như cũng rất gần.Câu hồn đoạt phách.Hắn đưa chiếc khăn tay lên trước mắt, ánh mắt rũ xuống, mùi hương thoang thoảng lúc có lúc không trong trí nhớ bay đến.Chầm chậm đưa lưỡi ra nếm thử, miếng vải mềm mại lưới qua môi hắn, che đi đôi mắt của hắn, hư ảo và thực tại đan xen lẫn nhau, tiếng cười trầm thấp cũng theo màn đêm vọng ra ngoài.Chốc lát, hắn cất chiếc khăn vào.Thẩm Chí Hoan khi ngủ có thói quen để lại một ngọn đèn, bấc đèn cháy phát ra âm thanh rất nhỏ, ánh lửa dần dần chiếu sáng cả căn phòng.Đối với tình trạng da của mình nàng có yêu cầu rất cao, mỗi ngày đều bắt buộc phải đi ngủ trước giờ Tỵ.
Người trên giường nhắm chặt mắt lại, hơi thở đều đều, giống như đã ngủ rồi.Ánh trăng rọi vào từ cửa khung sổ gỗ đang mở một nửa, tản ra chiếu rọi lên người đẹp đang nằm trên giường, dáng vẻ ngủ của nàng trông không đoan trang như tưởng tượng.Nhưng khi nhìn thấy mái tóc đen dài xõa ra, nửa người nàng nghiêng sang một bên, chăn mỏng vắt ngang eo.