Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 326: Ngủ ngon nhé, Vua Huyết tộc của ta (24)




Phong Thiển nhìn Vua Huyết Tộc ở đối diện, gật gật đầu, "Ừm, em buồn ngủ rồi."

Cô cởi áo khoác ra, từ từ kéo chăn nằm ở trên giường.

Vua Huyết Tộc rủ mắt xuống, liếc nhìn cô một chút rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh.

Hai người nằm trên đó, chiếc giường trông có vẻ khá nhỏ.

Có thể dễ dàng chạm vào nhau.

Phong Thiển có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người đối phương.

Một lúc sau, Phong Thiển mới từ từ giơ tay lên tắt đèn đi.

Căn phòng tối sầm lại.

Có ánh trăng thanh nhã chiếu vào phòng qua ô cửa sổ nên trong phòng cũng không quá tối.

Vua Huyết Tộc đặt hai tay lên bụng, tư thế ngủ ưu nhã.

Trong không gian tối tăm, đôi mắt màu tím nhạt hơi lóe lên.

Trong không khí, có mùi tanh ngọt của cô.

Bởi vì ở rất gần, nên mùi hương đó đang vây quanh hắn.

Hơi thở ngọt ngào như vậy thật khiến người ta mê luyến.

Cho dù là Vua Huyết Tộc, cũng cảm thấy răng nanh mình có chút khống chế không được muốn nhô ra.

Vua Huyết Tộc khẽ cắn môi, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn hút máu kia.

Sau một lúc lâu.

Giọng nói mát lạnh mnag theo chút khàn khàn của Vua Huyết Tộc phiêu tán trong không khí, "Em...... xoay người sang bên kia một chút."

Nghe tiếng, Phong Thiển mở to mắt, nghiêng mắt nhìn về phía Vua Huyết Tộc ở bên cạnh.

Có thể nhìn thấy rõ hình bóng đối phương với ánh trăng mờ ảo.

Phong Thiển tuy rằng có chút thắc mắc, nhưng vẫn "Vâng" một tiếng rồi ngoan ngoãn xoay người.

Và sau đó......

Trên môi có gì đó mát mẻ phủ lên.

...

Một lúc lâu sau, Vua Huyết Tộc mới lui ra.

Giọng nói trầm thấp: "Thật ngọt."

Giọng điệu nghiêm túc.

Y Lạc cảm thấy nếu hắn dùng cách này chạm vào người đối phương thì ham muốn hút máu cũng được kìm nén một chút.

Bởi vì, điều này cũng thật ngọt ngào.

Phong Thiển ngây người, chớp chớp mắt.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Vì sao cô luôn cảm thấy rằng mảnh nhỏ luôn muốn trêu chọc mình vậy?

Nhưng mà ... cô cau mày, đối phương rõ ràng không hiểu chuyện gì cả, chỉ là một chút cảm xúc trong sáng mà thôi.

Nhưng lại chính vì điều này khiến cô không thể từ chối.

Phong Thiển ngây ngốc một lúc, sau đó mới từ từ nhắm mắt lại.

...

Ngày hôm sau tỉnh lại, Phong Thiển có chút xấu hổ.

Cô ôm chặt lấy Vua Huyết tộc, đưa tay nhỏ ôm eo đối phương.

Đối phương vẫn chưa tỉnh.

Phong Thiển cẩn thận thu tay lại, lui được nửa đường, Vua Huyết tộc đột nhiên mở mắt ra.

Phong Thiển dừng động tác lại.

Cô vô tội chớp mắt, nhẹ giọng thừa nhận: "Xin lỗi bệ hạ, em không cố ý ôm ngài đâu."

Đôi mắt màu tím nhạt lặng lẽ nhìn cô.

Hắn từ từ giơ ngón tay lên chạm vào mái tóc của cô, vuốt vướt những sợ tóc tốc trên mái tóc cô với vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi vuốt tóc cho cô xong lại tiếp tục chăm chú nhìn cô, sau đó mới chậm rãi nói: "Không sao. Em có thể ôm tôi."

Cuối cùng, Vua Huyết tộc nói thêm: "Em cũng có thể hôn tôi."

Phong Thiển chớp chớp mắt.

Không phải...

Điều này......

Dường như có điều gì đó không ổn.

Phong Thiển đột nhiên cau mày, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, ngài muốn uống máu sao?"

Vua Huyết tộc sửng sốt.

Cô giơ cổ tay mình lên, "Bệ hạ, nếu ngài đói bụng thì có thể hút máu của em."

Cô đưa tay mình lên môi của Vua Huyết tộc

Về phần tại sao đột nhiên bảo đối phương hút máu, Phong Thiển cảm thấy mình phải làm cái gì khác để rời lực chú ý của mảnh nhỏ.

Nếu không, đối mặt với nhan sắc và sự ngây thơ của mảnh nhỏ, Phong Thiển sợ mình không nhịn được khiến mảnh nhỏ khóc.

Trong tiềm thức của Phong Thiển cảm thấy, mảnh nhỏ ngây thơ sẽ khóc.

Nếu, thực sự ... hôn nữa.