Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 313: Ngủ ngon nhé, Vua Huyết tộc của ta (11)




Editor: Nha Đam

Vua Huyết tộc cụp mắt xuống, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của cô hiện lên trong mắt hắn.

Cô hơi ngẩng đầu lên, khi nói chuyện luôn duy trì vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn mím môi, nhẹ nhàng nói: "Cũng được."

Nghe được câu trả lời của đối phương, cô cong mắt.

Mảnh nhỏ lúc này thật dễ nói chuyện.

Khí chất cũng thanh nhã xuất trần.

Ánh mắt của Phong Thiển rơi vào máu tóc màu bạch kim đẹp đến không chân thật của Vua Huyết tộc.

Cô chớp chớp mắt.

Thật đẹp, thật khiến người ta muốn chạm vào. . Đam Mỹ H Văn

Cô nghĩ như vậy, cũng không kìm lòng được, nhẹ nhàng bước về phía trước, đưa tay lên nắm lấy một sợi tóc màu bạch kim của đối phương.

Cảm giác hơi lạnh

Rất chắc khỏe.

Phong Thiển cúi đầu, lặng lẽ nhìn tóc bạch kim trên tay.

Thật đẹp mắt

Bên kia, Vua Huyết tộc bỗng nhiên bị một cô gái Nhân loại kéo tóc khiến hắn không khỏi sửng sốt.

Đôi mắt màu tím nhạt có chút bối rối và sững sờ.

"Em......"

Vua Huyết tộc nhẹ giọng nói.

Cô ngẩng đầu, nhìn Vua Huyết tộc trước mặt, chớp chớp mắt, ngơ ngác rút tay về.

Giống như một đứa trẻ làm điều gì đó sai trái.

Bàn tay nhỏ bối rối đưa ra đằng sau.

Ngoan ngoãn nói: "Xin lỗi bệ hạ, đã mạo phạm ngài rồi."

Hắn rũ mắt nhìn cô nói: "Không sao."

Tuy nhiên, khi cô vừa giơ tay lên, Vua Huyết tộc nhìn thấy những vết đỏ trên cổ tay của gái.

Ngừng một chút, hắn nhàn nhạt nói: "Duỗi tay lại đây."

Phong Thiển nghi ngờ chớp mắt.

Sẽ không phải là... đánh vào lòng bàn tay đấy chứ...

Cô hơi do dự, nhưng vẫn đưa tay từ sau lưng ra phía trước.

Vua Huyết tộc rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên cổ tay cô.

Nhẹ nhàng nhấc ngón tay lên, đầu ngón tay chạm vào cổ tay của cô.

Phong Thiển rũ mắt xuống, nhìn ngón tay trắng nõn và mảnh mai của đối phương.

Khi ngón tay hắn chạm vào cổ tay cô có thể cảm nhận rõ ràng một sự mát lạnh nhè nhẹ.

Ngón tay của hắn dừng lại.

Vết đỏ trên cổ tay của cô đã bớt hơn nhiều so với lúc trước.

Có lẽ là do da cô rất trắng nên những vết đỏ trên cổ tay vẫn rất bắt mắt.

"Có đau không?"

Vua Huyết tộc khẽ hỏi.

Đôi mắt màu tím nhạt lặng lẽ nhìn vào vết đỏ trên cổ tay cô.

Phong Thiển khựng lại.

"Một chút."

Cô thành thật trả lời.

Vua Huyết tộc yên lặng nhìn trong vài giây, rồi từ từ dùng đầu ngón tay lướt qua những vết đỏ trên cổ tay của cô.

Phong Thiển có thể cảm nhận được, có một luồng lực truyền vào da thịt dọc theo đầu ngón tay của đối phương.

Đầu ngón tay của đối phương lướt một vòng trên cổ tay cô.

Thu tay lại, từ từ nâng tay còn lại của cô lên, lặp lại hành động trước đó.

Sau khi làm xong, vội vàng thu tay lại.

Phong Thiển nhìn xuống cổ tay mình.

Vừa rồi trên cổ tay có vết đỏ rõ ràng, bây giờ lại trắng nõn.

Không để lại dấu vết nào cả.

Lúc trước còn có chút cảm giác đau, nhưng bây tôi không còn cảm thấy đau nữa.

Cô chớp mắt.

Ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt màu tím nhạt của Vua Huyết tộc.

Cô ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn Ngài."

"Không có gì."

Vua Huyết tộc lịch sự nói.

Khẽ liếc nhìn cô rồi thản nhiên bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng.

Hắn cẩn thận đóng của phòng cho cô.

Khi bước ra ngoài cửa, hắn không khỏi dừng chân lại.

Từ từ cúi đầu xuống.

Những sợi tóc màu bạch kim xõa xuống.

Đôi mắt màu tím nhạt lặng lẽ liếc nhìn nơi cô vừa kéo.

Đưa mắt nhìn, sau đó từ từ đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc bạch kim.

Trong mắt hắn có chút mê mang.

Sau khi ngây ngốc một lúc.

Vua Huyết tộc chậm rãi rút tay về.

Đầu ngón tay còn sót lại chút hơi ấm từ tay của cô gái Nhân loại kia.