Editor: Nha Đam
Phong Thiển ngồi sang một bên, hai tay chống cằm nhìn thiếu niên đang ngồi trên giường.
Mảnh nhỏ tội nghiệp này không chỉ đẹp mà còn rất ngoan ngoãn.
Phong Thiển nghĩ đến màu sắc kỳ lạ xuất hiện trên quả cầu pha lê khi thiếu niên lên kiểm tra thiên phú.
Cô duỗi ngón tay lên chống mặt.
Điều này có chút phiền phức.
Phong Thiển canh gác bên cạnh Nam Khanh cho đến nửa đêm, cô thực sự buồn ngủ.
Thấy thiếu niên không có ý định dừng lại, Phong Thiển nhìn xuống chiếc bàn gỗ lạnh lẽo rồi nhìn lên giường.
Ngủ trộm một chút, chắc không sao đâu...
Phong Thiển chớp mắt.
Tầm mắt rơi xuống bên giường.
Chỗ đó là một không gian rất lớn.
Mắt cô đảo một vòng, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi đến mép giường.
Nam Khanh nhắm chặt hai mắt, ngũ quan khép lại, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Phong Thiển cúi sát vào mặt thiếu niên.
Trên đôi mắt ấy là hàng mi dài và rõ nét của thiếu niên.
Yên lặng nhìn một lúc.
Sau đó, cô mặt vô biểu tình cởi giày.
Nhẹ nhàng bước lên giường và di chuyển thật nhẹ về phía bên trong của giường.
Phong Thiển hơi hơi xoay người.
Bóng dáng của thiếu niên thon gầy mà cô lãnh.
Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng thiếu niên một hồi, tầm mắt đưa xuống, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo màu trắng của hắn đang rũ trên giường.
Sau đó......
Dần dần chìm vào giấc ngủ.
...
Chờ đến Nam Khanh rời khỏi tu luyện trạng thái, đôi mắt đen nhánh của thiếu niên có chút dại ra.
Thiếu niên từ từ bàn tay của mình lên rồi thu về.
Hóa ra... Đây là tu luyện à...
Thiếu niên mím môi.
Nam Khanh có thể cảm nhận rõ ràng sự dao động của linh lực trong cơ thể.
Cũng không biết mình đã tu luyện qua bao nhiêu tầng.
Sau khi thấy trên chiếc ghế trước mặt không có bóng người, thiếu niên lại ngẩn người.
Sư phụ, cô ấy... Cô ấy đi rồi sao?
Không hiểu vì sao, Nam Khanh đột nhiên cảm thấy tầm tình có chút đi xuống.
Rất muốn chia sẻ niềm vui với đối phương.
Tuy nhiên, bây giờ cũng đã quá muộn, đối phương rời đi cũng là điều bình thường thôi.
Hắn cũng không có lý do gì... để trách đối phương.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Nam Khanh vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.
Sự ủy khuất này đến không thể hiểu được, nhưng lại khiến cả người thiếu niên giống như đang héo đi.
Nam Khanh khẽ rũ mắt xuống, một lúc sau, hắn mới chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi giường.
Tuy nhiên......
Đột nhiên hắn bị một lực kéo lấy.
Thiếu niên hơi giật mình, chậm rãi quay đầu lại.
Bên trong giường.
Cô gái xinh đẹp nằm nghiêng, hơi cuộn người, khuôn mặt khi ngủ say ngọt ngào an tĩnh.
Điều khiến thiếu niên sửng sốt là tay đối phương đang giữ chặt lấy vạt áo của mình.
Thiếu niên sững người.
Choáng váng một lúc.
Sau khi phản ứng lại, khuôn mặt dần dần xuất hiện vạt đỏ hồng.
Nam Khanh mím môi.
Sư phụ cô ấy...
Tại sa lại ngủ quên ở đây...
Sao vẫn giữ chặt... vạt áo của mình.
Thiếu niên cúi xuống, giống như một sủng vật nhút nhát, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái ở trên giường.
Nam Khanh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Phong Thiển.
Cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Thiếu niên nhìn cô rồi ngoan ngoãn ngồi ở mép giường.
Cô không đắp chăn.
Thiếu niên nhẹ nhàng kéo chăn cho cô.
Sau đó, hắn cụp mắt nhìn thêm vài cái rồi mới nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, dựa vào thành giường, im lặng nhắm mắt lại.
Mặc dù... rất muốn ngủ với Sư phụ.
Nhưng......
Lại sợ sư phụ giận.
Thiếu niên đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, dựa vào thành giường phía sau, trầm mặc nhắm mắt lại..
Nam Khanh không dám cử động quá nhiều.
Cô vẫn đang cầm lấy vạt áo của hắn.
Vạn nhất sẽ đánh thức đối phương sẽ không tốt.
Hắn cũng... Không muốn đối phương bị đánh thức.
Nếu đánh thức cô.
Cô chắc... Sẽ không ngủ ở đây nữa.
Bỗng nhiên......
Không muốn nghĩ tới.
Ngủ ở mép giường không thoải mái lắm, có chút cộm người.
~~~~~~~~~