Editor: Nha Đam
Ngay cả trong lòng ngực cô gái nhỏ cũng đều là mềm mại.
Là người từ trước đến nay luôn thanh lãnh bất cần, thiếu niên không khỏi xuất thần.
Tiểu hài tử, đều... mềm như vậy sao?
Mộ Bạch khẽ mím môi, cụp mắt nhìn đứa cô gái nhỏ trong vòng tay mình.
Một lúc lâu sau, thiếu niên chậm rãi chỉnh lại chăn bông, để cho đầu của cô lộ ra ngoài, như vậy mới không bị ngạt thở.
Sau khi làm xong, Quốc sư không nhanh không chậm đem tay phải đặt lên bụng nhỏ.
Tay còn lại bị cô gái nhỏ gối đầu.
Lần đầu tiên cùng giường với ai đó, mặc dù đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ.
Đêm nay, phải mất một lúc lâu, thiếu niên mới dần chìm vào giấc ngủ.
...
Ngày hôm sau.
Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ, rơi trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên.
Thiếu niên nhất thời có chút giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên người mình.
Đối phương không biết từ bao giờ, đã mơ mơ màng màng trèo lên người mình.
Hơi thở nhẹ nhàng nằm trên lồng ngực, giống như chưa tình.
Quốc sư từ trước đến nay đều rời giường đúng giờ.
Tại thời điểm này, theo lý là hắn đã phải dậy rồi.
Nhưng mà, cô gái nhỏ lại đang đè trên người mình như vậy, hắn chỉ cần di chuyển một chút, là đối phương có khả năng bị đánh thức.
Mộ Bạch do dự.
Không thể giải thích được là không muốn đánh thức đối phương.
Cô gái nhỏ cũng không nặng lắm, nằm úp sấp thế này cũng nhẹ nhàng, không có trọng lượng gì.
Đứa nhỏ, khi ngủ, đôi môi hồng dịu dàng hơi hé mở.
Hơi thở cũng nhẹ nhàng vô cùng.
Mộ Bạch không dám động đậy, giữ nguyên tư thế này, lẳng lặng nhìn đứa nhỏ trên người.
Hôm nay, chúng thuộc hạ trong phủ Quốc sư không khỏi lấy làm lạ.
Lúc bình thường, đại nhân đã sớm phân phó chuẩn bị đồ ăn sáng.
Nhưng bây giờ, không có động tĩnh gì.
Có vẻ như... Ngài ấy vẫn chưa chịu dậy.
Cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Mọi người vừa tò mò vừa khó hiểu nhưng không ai dám đập cửa hay chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ.
Dù rất hoang mang nhưng ai cũng không dám lơ là.
Người quyền quý cao sang như Quốc sư đại nhân, bọn họ cũng không dám nói nhiều, trong lòng chỉ có thể nói chuyện phiếm với lòng hiếu kỳ, hoặc là làm theo quy củ.
Không thể trách họ quá tò mò hay buôn chuyện.
17 năm, đây là lần đầu tiên Quốc sư đến lúc này rồi mà vẫn chưa dậy.
Một lúc sau, cô gái nhỏ nằm trên người thiếu niên lặng lẽ tỉnh dậy.
Vừa mới tỉnh dậy, cô gái nhỏ chớp chớp mắt, một tay ấn vào thứ đang nằm dưới mình, tay còn lại đưa lên dụi mắt.
Khi cô mở to mắt và bắt gặp ánh mắt bình tĩnh thờ ơ của thiếu niên, Phong Thiển cảm thấy hơi sững sờ.
Cô gái nhỏ ngây người chớp mắt.
"Tiểu Bạch?"
Giọng giống như bị ngẹt mũi, do vừa ngủ dậy nên có âm mũi nặng nề.
Phong Thiển ngơ ngác nhìn tình hình hiện tại của cô.
Cô đang... Mộng du?
Tại sao cô lại nằm trên người mảnh nhỏ...
Cô gái nhỏ ngây thơ chớp mắt, thân hình nhỏ nhắn lăn ra khỏi đối phương.
Thiếu niên lấy tay bắt lấy cô từ phía sau.
"Không ngủ?"
Thiếu niên thản nhiên hỏi.
Phong Thiển lắc đầu.
Ngủ nữa thì sắp thành heo đến nơi rồi...
Mộ Bạch liếc nhìn cô rồi vén chăn bông lên.
Lại là một trận mặc quần áo rửa mặt chải đầu.
Sau đó......
Mọi người thấy Quốc sư đại nhân bước ra từ trong phòng, nắm lấy tay cô gái nhỏ với ánh mắt lạnh lùng.
Cô bé được dắt đi rất ngoan ngoãn, dễ thương.
Chà, đây không phải là vấn đề.
Vấn đề là Quốc sư đại nhân lại thức dậy thì theo sau đó là tiểu tiểu thư cũng cùng ra.
Rõ ràng đêm qua Đại nhân đã ngủ với tiểu thư.
Mặc dù Quốc sư vẫn luôn rất thích tiểu thư, nhưng chưa bao giờ ngủ với tiểu thư.