Editor: Nha Đam
Mộ Bạch ngẩn ra.
Nàng... nghĩ như vậy à?
Thiếu niên lặng lẽ rũ mắt xuống.
Một lúc sau, ánh mắt của Quốc sư nhẹ nhàng dừng ở trên người cô, thanh âm có chút nhỏ: "Tính cách của ta thực sự không thú vị."
Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, như thể nói lên một sự thật hết sức bình thường.
Hắn không nói nhiều lắm, người mà cô tiếp xúc trong phủ Quốc sư cũng chỉ có hắn.
Dù sao đối phương cũng là một đứa trẻ, tính tình hiếu động hoạt bát, làm sao có thể không ngại được cơ chứ.
Vẫn là cô độc một mình.
Phong Thiển nhìn chằm chằm thiếu niên, cô dùng tay nhéo nhéo đầu ngón tay của đối phương, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bạch bên cạnh chăm sóc ta nhiều là được rồi."
"Ta không thấy nó nhàm chán." Cô nói tiếp.
Nói xong, Phong Thiển nhướng mắt nhìn thiếu niên ở đối diện.
Thiếu niên thoạt nhìn có chút giật mình.
Bên cạnh cô nhiều hơn sao?
Trong trí nhớ của hắn, cô gái nhỏ đã ngủ một mình suốt năm năm.
Là hắn đã quá mức.
Mình đã không suy sét đến vấn đề cô còn rất nhỏ, là trẻ nhỏ sẽ không có cảm giác an toàn, ngủ một mình chắc chắn sẽ sợ hãi.
Khi nhìn cô, hắn không khỏi nghĩ, trong năm năm đó, liệu cô gái nhỏ có vừa sợ vừa khóc khi ngủ một mình không?
Đặc biệt là... những đêm giông bão.
Mộ Bạch không khỏi càng cảm thấy tội lỗi.
Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, ta cùng sẽ ngủ cùng nàng."
Phong Thiển: "..."
Hả?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ngủ chung?
Mộ Bạch nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên, sững sờ của cô, cảm giác tội lỗi càng thêm sâu, hắn khẽ thở dài: "Ta đã không chăm sóc tốt cho nàng..."
Phong Thiển: "???"
Cô vừa mới ngủ một giấc thôi, sao mảnh nhỏ lại đột nhiên nói ra những điều này?
Cô ngẩn người.
Quả nhiên, khi cô nói rằng cô muốn đối phương ở bên cạnh cô nhiều hơn.
Vì vậy, mảnh nhỏ thực sự đã chăm sóc cô nhiều hơn
Bữa trưa và bữa tối, Mảnh nhỏ đích thân ôm cô vào lòng sau đó đút cô ăn cơm.
Các lính canh trong phủ của Quốc sư thấy rằng dường như Quốc sư hôm nay có vẻ lạ.
Kỳ lạ cụ thể ở chỗ nào, chính là hôm nay Quốc sư đi dạo mang theo một cô bé đáng yêu.
Quốc sưu ôm cô gái nhỏ trong tay, hoặc là nắm lấy tay nhỏ của cô.
Gần như không thể tách rời.
Cô bé đó thực sự rất xinh đẹp, thỉnh thoảng lại ngáp dài, thực sự rất đáng yêu.
Khi được Quốc sư ôm, tiểu cô nương sẽ ngoan ngoãn ôm cổ đối phương, sau đó mềm mại mà ghé vào trên người hắn.
Thị vệ không khỏi thở dài, Quốc sư thật sự rất yêu thích tiểu cô nương này!
Chạng vạng.
Có một bồn tắm bằng gỗ với nước nóng ở nhiệt độ vừa phải trong phòng ngủ.
Trong không khí nhàn nhạt hơi nước mơ hồ thấy bóng người.
Phong Thiển lăn trên giường, ngượng ngùng quấn chăn bông.
Đối phương hiện tại có chút bất lực, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu Thiển Nhi phải ngoan, đi tắm rửa đi."
Mộ Bạch khẽ thở dài khi nhìn quả bóng tròn trong góc giường.
Bé nhue vậy mà đã biết thẹn thùng rồi à?
Phong Thiển từ chối đi ra ngoài.
Mảnh nhỏ đã tắm cho cô...
Không thể nào, thật là xấu hổ!
Hệ thống: "Ký chủ, đừng quên hiện tại ngươi là đứa bé năm tuổi..."
"Linh hồn của ta thì không."
Cô gái vặn lại.
Hệ thống: "......"
Hệ thống bất lực không thể phản bác được.
Cô mãi không chịu ra, thiếu niên từ từ nhấc chân bước đến bên giường.
Mộ Bạch nửa quỳ trên giường, dùng một tay nhẹ nhàng kéo ra một góc chăn bông.
Cái đầu nhỏ của cô bé lộ ra.
"Không thấy chán sao?"
Thiếu niên khẽ hỏi.
Cô chớp chớp mắt, giây tiếp theo chiếc chăn bông trên người cô đã bị đối phương vén lên.
Phong Thiển chưa kịp phản ứng, cô đã bị thiếu niên ôm vào lòng.
Mộ Bạch đưa cô rời giường.
Thiếu niên dùng đôi tay bế cô lên, làm cho mặt 2 người đối diện nhau.
Hắn nhìn vào đôi mắt có chút bối rối của cô, thì thào nói: "Không ngoan à?"