Editor: Nha Đam
Trước khi nhận nuôi bé gái ấy, có lẽ khi hắn quyết định nhận nuôi một bé gái, hắn không bao giờ ngờ rằng đối phương sẽ làm nhiễu loạn lòng hắn.
Ngay cả khi đặt bút viết, hắn cũng đều không tự chủ được viết ra tên của đối phương.
Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.
Bỗng nhiên trong lòng có chút vướng bận.
Lòng cũng không thể bình đạm như nước được.
Cho đến cuối buổi lâm triều, vị quốc sư trẻ tuổi vẫn thất thần như cũ.
Các quan viên ra về, quốc vương ngồi trên long ỷ cũng từ từ đứng dậy tiến lại gần hắn.
Quốc sư chợt định thần lại, cúi gằm mặt, từ từ gấp giấy Tuyên Thành trên bàn rồi nhét vào tay áo.
Ánh mắt của quốc vương nhìn hắn xem xét hỏi: "Quốc sư vừa luyện thư pháp à?"
Hay là bói toán?
Mộ Bạch nâng mắt nhìn đối phương, khẽ nói: "Bệ hạ nhìn thấy rồi à?"
Nghe vậy, quốc vương cười lắc đầu, "Chưa, ta chỉ là từ xa nhìn thấy Quốc sư đại nhân viết chữ."
Mộ Bạch khựng lại.
"Bệ hạ, còn có chuyện gì không?"
Quốc vương mỉm cười.
Trước mặt quốc sư, người có ngôi vị cửu ngũ chí tôn này cũng không lộ ra vẻ uy nghiêm của bậc quân vương.
Một cuộc trò chuyện ôn hòa như vậy cũng đã phần nào bộc lộ được sự tôn kính của bậc quốc vương đối với vị quốc sư trẻ tuổi này.
Quốc vương ngập ngừng hỏi hắn: "Nghe nói quốc sư nhận nuôi một đứa bé gái?"
Năm năm trước, hắn đã từng nghe về việc quốc sư đã nhận nuôi một bé gái bị bỏ rơi trên đường hồi kinh.
Lúc đó vẫn là không tin.
Tuy nhiên, trong năm năm trở lại đây, khi tin tức về việc quốc sư luôn cưng chiều bé gái đó tiếp tục lan truyền, với tư cách là một bậc quân vương, hắn không khỏi tò mò.
Bây giờ có cơ hội để hỏi người kia.
Vì vậy, hắn cũng không khách khí.
Nếu không, lần sau muốn gặp Quốc sư, phải đợi bảy ngày nữa.
Nghe câu hỏi của quốc vương, Quốc sư chỉ hơi sững sờ.
"Đúng vậy."
Giọng anh vẫn bình đạm như mọi khi.
Nhưng hắn có chút khó hiểu, tại sao quốc vương lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Nghe được câu trả lời khẳng định từ, quốc vương không khỏi sửng sốt, sau đó cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc trong mắt.
Thì ra những tin đồn đấy đều là sự thật...
Tính ra, đứa bé đó cũng được 5 tuổi rồi.
"Sau đó giáo viên quốc gia định ghi danh đứa trẻ đó vào lớp học?"
Quốc vương ngược lại hỏi hắn, nếu có thể đưa bé gái ấy vào cung học, có thể sẽ thường xuyên nhìn thấy quốc sư rồi.
Hắn thầm nói.
Quốc sư đại nhân giật mình, lông mi hơi rũ xuống, lạnh lùng nói: "Thần có thể dạy nàng ấy."
Câu nói này của Quốc sư một lần nữa khiến quốc vương chấn kinh.
Đối phương thực sự quyết định tự mình dạy dỗ?!
Có vẻ như Quốc sư thực sự rất coi trọng đứa trẻ đó.
Quốc vương lại nghĩ trong đầu, nếu Quốc sư thật sự coi trọng đứa bé đó như vậy thì càng phải bắt tới.
Nếu quốc sư có thể vào trong cung nhiều hơn, cũng có thể làm tăng thêm uy nghiêm của quốc vương. Bằng sự kính trọng của nhân dân đối với quốc sư, thu phục lòng dân.
Vì vậy, hắn nói với Mộ Bạch: "Quốc sư tự mình dạy dỗ thì quá tốt rồi. Tuy nhiên, trẻ con vẫn là thích náo nhiệt, cảm nhận không khí học đường, gặp gỡ bạn bè vẫn là bổ ích hơn."
Những gì quốc vương nói là khá hợp lý.
Bản chất của mấy đứa trẻ là thích chơi đùa.
Nếu cả ngày bị giam trong phủ Quốc sư, phỏng chừng khi lớn lên, khí chất cũng sẽ giống như bản sao của Quốc sư.
Quốc vương thầm nghĩ.
Mộ Bạch hiển nhiên có chút sửng sốt.
Những điều này... hắn chưa bao giờ xem xét.
Không có bạn cùng chơi, ở phủ Quốc sư một mình chắc... Chán nhỉ?
Hơn nữa, nàng ấy vẫn còn là một đứa trẻ.
Khi quốc vương thấy vị Quốc sư im lặng, mắt sáng ngời.
Xem ra có chút hấp dẫn rồi, hắn tiếp tục nói: "Quốc sư nếu không thích, có thể đưa đứa nhỏ đó vào cung học."
Mộ Bạch khựng lại.
Rất lâu sau mới khẽ đáp lại: "Thần sẽ... Hỏi nàng ấy trước"
**********
Đợt này bận quá nên cũng tự hỏi sao mình không edit truyện sớm sớm tí nhỉ ?
Thời gian trước tớ rảnh lắm, chả có việc gì làm đến gần thời gian nộp bài thì làm thôi
Giờ thì bận không làm được cái gì ? Tớ đã xin nghỉ 3 buổi học tiếng để ngồi ở nhà chạy deadline với ôn tập để kiểm tra rồi ?