Editor: Nha Đam
hong Thiển trong mắt bá tánh nước Thiên Vinh là người cực kỳ may mắn.
Quốc sưu đại nhân là người mà ai cũng phải ngưỡng mộ.
Nếu có thể sớm chiều ở chung cùng với ngài ấy, e rằng cuộc đời này sẽ không có gì hối tiếc.
Quốc sư tuy không phải là vua, nhưng danh tiếng của hắn còn hơn vua, bá tánh nước Thiên vinh đều coi nó là chuyện thường tình, mọi người đều chấp nhận nó.
Vị Quốc sư trẻ tuổi này.
Hắn từ nhỏ đã thông minh, tính toán cao siêu, mọi việc khó khăn đều có bàn tay của Quốc sư giải quyết.
Kể từ khi nước Thiên Vinh có vị Quốc sư này, chỉ trong vài năm, nước Thiên Vinh đã trở thành một quốc gia thịnh vượng.
Các nước khác muốn đến thăm, đều phải chuẩn bị lễ nghĩa chu toàn, cúi đầu thành tâm.
Ở trong mắt bá tánh, đây chính là công lao của Quốc sư đại nhân.
Trong mắt mọi người, Quốc sư là công thần.
Tất nhiên, hoàng đế cũng phải bởi vì Quốc sư có độ tín ngưỡng cao mà coi hắn là cái gai trong mắt
Một vị vua khôn ngoan biết cách kiềm chế và hiểu cách khiêm nhường.
Trước mặt Quốc sư cũng phải nhượng bộ ba phần.
Không phải là chịu đựng, mà là sự kính ngưỡng từ chính nội tâm.
Quốc sư trừ bỏ ngày đầu tuần sẽ theo lệ thường vào lâm triều.
Thời gian còn lại, muốn mời Quốc sư phải báo trước, ngay hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Cũng phải tự mình đến phủ Quốc sư bái kiến.
Đủ để thấy địa vị của Quốc sư như thế nào.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước sự tồn tại của Phong Thiển là điều hợp lý.
Ngay từ khi bắt đầu vị Quốc sư trẻ tuổi tự mình đưa ra ý kiến nhận nuôi đứa bé đấy, tất cả mọi người đều không bình tĩnh được.
Huống chi còn nghe nói, Quốc sư tự mình chăm sóc, cực kỳ sủng ái đứa bé đó
...
Sau khi thay quần áo, thiếu niên bạch y không chút do dự cầm lấy chiếc lược gỗ, chải mái tóc có chút rối của cô rồi dùng dây buộc tóc cột lạ chắc chắn, vẻ mặt tập trung buộc thành một cái nơ bướm xinh đẹp.
Thiếu niên đánh giá cô, đôi mắt đơn thuần lộ ra vẻ hài lòng.
"Lại đây."
Thiếu niên nhàn nhạt cất giọng, giọng nói vô cùng dễ chịu.
Cô chớp mắt, ngoan ngoãn tiến lại gần hắn.
Mộ Bạch khẽ rũ mắt xuống ôm cô vào lòng, chỉnh lại tư thế xong liền ôm cô đẩy cửa bước ra ngoài.
Thiếu niên ôm cô suốt chặng đường.
Người hầu đi qua ngang qua thoáng nhìn Quốc sư đại nhân, tất cả đều cúi đầu kính cẩn hoặc lễ lạy trên mặt đất, với tư thế thành kính.
Chỉ khi nhìn thấy bé gái trong vòng tay của Quốc sư, biểu tình thành kính của họ mới có thể xoẹt qua vài giây kinh ngạc khiếp sựo.
Đặc biệt là khi họ tận mắt chứng kiến.
Nếu mới nghe qua, nhất định sẽ ngạc nhiên, nhưng vẫn có chút hoài nghi.
Sau khi thực sự nhìn thấy, thì đó chính là sự khiếp sợ phát ra từ trong nội tâm.
Mộ Bạch ôm đứa bé ngồi vào bàn ăn.
Người hầu đã chuẩn bị tốt cháo để lên bàn.
Mộ Bạch ngồi xuống, đặt bé gái lên đùi, giơ tay ấn nó vào lòng.
Sau khi cảm thấy cô gái nhỏ trên tay mình đã ngồi vững, thiếu niên mới thoải mái bưng bát cháo lên bàn.
Mộ Bạch cầm chiếc thìa màu trắng ngọc, nhẹ nhàng xúc một thìa cháo.
Thiếu niên từ từ đặt chiếc thìa ngọc lên môi rồi nhẹ nhàng nếm một chút.
Nhiệt độ vừa phải.
Sau khi kiểm tra nhiệt độ, hắn lấy một chiếc thìa khác, sau đó từ từ đút cho cô bé đang ngồi trên đùi mình.
"Ngoan, mở miệng ra nào."
Thanh âm thiếu niên trong trẻo và tao nhã.
Phong Thiển chớp chớp mắt, lông mi khẽ động.
Đút... Đút cho cô sao?
Cô nhìn xuống chiếc thìa ngọc, ngoan ngoãn há miệng.
Thần sắc của hắn bình tĩnh, nghiêm túc cho cô ăn.
Tốt.
Cô nheo mắt.
Thật tốt khi không cần phải tự xúc ăn.
Cháo mềm, ngọt rất hợp với cô gái nhỏ.
Sau khi ăn xong, bàn tay trắng nõn mềm mại của cô chạm vào bụng, rồi nằm trong vòng tay thiếu niên với vẻ mặt thích ý.