Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 15: Tiểu ca ca nhà bên có chút ngoan (15)




Editor: Nha Đam

Phong Thiển liếc nhìn Kỷ Miên, rồi lại chiếc ô.

Chắc là phải chen chúc một chiếc ô rồi.

Tôi có thể đi một mình được không?

Hệ thống: "......" Hắn là mảnh nhỏ a! Là mảnh nhỏ linh hồn của Mộ Diễn điện hạ đấy!

Ký chủ tại sao cô có thể đối xử với hắn như vậy.

Mảnh nhỏ thật đáng thương.

Hệ thống biết được tính nết của ký chủ nhà nó, không thể không thay đổi cái cách nói: "Ký chủ, ngươi đi cùng mảnh nhỏ đi, mảnh nhỏ có thể giúp ngươi cầm ô. Nếu không, ngươi phải tự mình cầm ô đấy."

Phong Thiển cân nhắc một lúc, "Vậy có thể để hắn cõng ta không? Như vậy không phải càng nhẹ nhàng hơn."

Hệ thống: "!"

Mong ký chủ đừng quá phận nữa!!.

Kỷ Miên nhìn thấy cô chậm chạp không có đáp lại, không biết vì sao, trong lòng có chút mất mát.

Thiếu niên rũ mắt.

Trong phòng học có chút tối tăm, thân hình thon dài của thiếu niên giờ phút này không hiểu sao có chút cô đơn.

Phong Thiển đột nhiên đứng lên, một tay xách theo cặp sách.

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên và cúi sát vào người hắn.

Hai người giờ phút này cách nhau thật sự gần, gần đến mức có thể thấy rõ lông tơ trên làn da.

Hơi thở của cô phun lên người hắn, ấm áp và mềm mại, có chút hương kẹo ngọt ngào.

Kỷ Miên sững sờ, vành tai có chút đỏ lên.

Hắn nhìn đến cô gần trong gang tấc, có chút kinh ngạc, nhất thời đã quên nên nói cái gì.

Trong không gian tối tăm, giờ phút này độ ấm đột ngột tăng lên.

Phong Thiển chớp chớp mắt, hỏi: "Cậu nghĩ gì mà ngẩn người vậy?"

"Hả?" Thiếu niên cúi đầu, kinh hoàng mà lui về phía sau một bước, trầm giọng nói: "Không...... Không có gì."

Phong Thiển liếc nhìn hắn, ném chiếc ô vào tay Kỷ Miên.

"Đi cũng nhau thôi."

Cô đeo cặp sách ở ngực, bước ra khỏi lớp học trước.

Kỷ Miên tiếp được ô, nhìn xuống.

Thiếu niên lặng lẽ đứng đó một lúc, và từ từ, sau đó từ từ đưa tay lên.

Con ngươi đen trắng lúc này hơi ngẩn ra.

Thiếu niên vươn tay chậm rãi che ở ngực, tim trong ngực đập thình thịch thình thịch loạn nhịp.

Kỷ Miên có chút mê mang.

Tim đập nhanh quá.

Thật lâu sau, khóe miệng thiếu niên hơi hơi nhếch lên, hắn nhấc chân đi nhanh về phía cô.

Phong Thiển đã sớm đi xuống, cô đang đứng ở tầng 1, từ từ đưa bàn tay ra màn mưa.

Nghiêng nghiêng đầu.

Trời mưa khá to.

Nghĩ đến việc không cần quét sân thể dục, tâm trạng Phong Thiển lúc này đặc biệt tốt.

Sao có thể để một cô gái quét sân thể dục đâu?

Con gái phải được sủng ái.

Làm sao có thể để mệt được?

Kỷ Miên đi đến bên người Phong Thiển, lặng lẽ mở ô.

Chiếc ô quả thật có chút nhỏ, nếu muốn hoàn toàn che khuất hai người, rõ ràng có chút gượng ép.

Hai người dựa vào rất gần, nhưng là Kỷ Miên vẫn nhã nhặn mà khống chế không chạm Phong Thiển.

Hắn cố gắng đem ô hướng về phía Phong Thiển.

Phong Thiển quay đầu nhìn về phía thiếu niên, bên vai trái của thiếu niên không thể tránh khỏi mà bị ngấm nước mưa.

Phong Thiển nhíu nhíu mày.

Cảm thấy được tầm mắt của Phong Thiển, Kỷ Miên hơi hơi mỉm cười.

"Tớ là con trai, ngấm một chút mưa không sao."

"Lại gần đây."

Phong Thiển duỗi tay kéo cánh tay Kỷ Miên, hai người thật sự gần.

Phong Thiển không có cảm giác gì, mà Kỷ Miên lại cảm thấy ràng cảm xúc khi ở trong lớp đó lại xuất hiện.

Cô đứng gần mình, xa xa nhìn lại, giống như là một cặp đôi đang yêu nhau vậy

Kỷ Miên cảm giác hai má nóng bừng, hạt mưa rơi trên người cũng không có cảm thấy lạnh, ngược lại có vài phần nóng.

Cả hai lặng lẽ đi đến cổng trường.

Xe Hứa Thâm sớm đã đậu ở nơi đó.

Phong Thiển nhìn xung quanh một lượt, cửa chỉ có xe của Hứa quản gia, không có xe khác.

Cô nhíu mày nhìn về phía Kỷ Miên: "Không ai đón cậu à?"

Kỷ Miên cũng hơi bối rối, đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.

Kỷ Miên lấy di động ra, nhàn nhạt nhìn lướt qua.

Nhìn thấy tên người gọi, hắn ngước mắt nhìn về phía Phong Thiển, "Tớ tiếp điện thoại một chút."

Phong Thiển chớp mắt, "Ừ."

{Beta - 29/01/2021}

*******

Buổi trưa rảnh nên edit nốt chương 15. Xong thứ 2 là tớ edit được chương vào sẽ đăng luôn để xong thế giới 1 nhanh nhất có thể. ⚈ ̫ ⚈