Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 009: 2009»
Úc Tri Niên không cần sự quan tâm đặc biệt mà có thể tự thích ứng tốt.
Dương Khác đã hiểu được điều này rất nhanh sau đó.
Úc Tri Niên học tốt hơn Dương Khác tưởng tượng nhiều. Tuy nhiên mấy môn ngôn ngữ cậu theo không kịp nên có xu hướng học lệch sang vật lý và khoa học khá nghiêm trọng. Hầu hết các môn hai người chọn đều khác nhau, nhiều nhất chỉ có thể gặp nhau ở chương trình khoa học từ thứ hai đến thứ năm.
Sau khai giảng mới vài tuần, Dương Khác đã thấy Úc Tri Niên rất thân thiết với bạn học, đi đâu cũng thấy có người đi cùng, thậm chí những lúc chọn nhóm còn trở thành đối tượng bị tranh đoạt. Loại tranh đoạt không giống với Dương Khác, cách nói chuyện giữa họ thân mật hơn, có thêm phần yêu thích.
Úc Tri Niên và Dương Khác đi học và tan học cùng nhau mỗi ngày khiến vài người tò mò. Theo những lời của bạn bè khá thân với Dương Khác thì Úc Tri Niên chưa từng giấu giếm chuyện mình là học sinh được tài trợ hiện đang ở nhờ nhà Dương Khác.
Cuối tháng Mười, lúc ăn cơm trưa ở phòng ăn, Dương Khác và Úc Tri Niên vừa hay chạm mặt. Úc Tri Niên đi cùng mấy người bạn học, trong đó có Vi Y, em gái song sinh của Vi Trì.
Vi Y "hừ" một tiếng với Vi Trì, kéo Úc Tri Niên đi.
Lấy đồ ăn xong, Vi Trì ngồi xuống, bất mãn phàn nàn về Vi Y và Úc Tri Niên đang học bơi cùng lớp: "Dạo này lần nào học bơi xong nó cũng chọc ngoáy tao, nói chuyện dở dở ương ương, không biết có phải ảnh hưởng của tuổi dậy thì không nữa. Anh nó có chỗ nào kém tên đó chứ?"
"Chắc do người ta tốt nên em cậu mới thích." Một người bạn cùng ngồi ăn trưa – Trình Hứa Văn đánh giá: "Lúc làm thí nghiệm hóa cậu ta còn giúp tổ tớ với hai tổ nữa làm thuốc thử, nhờ gì giúp nấy."
Có điều ở trường với ở nhà không giống nhau lắm, ở nhà Úc Tri Niên vẫn rất câu nệ trước mặt Dương Trung Uân.
Một tuần Dương Trung Uân về nhà ăn tối hai, ba lần. Trên bàn ăn Úc Tri Niên nhất định phải kể lại cho ông nghe chi tiết, không sai lệch những chuyện xảy ra lúc mình đi học.
Mỗi tối Dương Trung Uân không đi công tác, Úc Tri Niên đều phải đến thư phòng ông học và đọc sách.
Vì nhiều bài tập cần dùng máy tính nên Úc Tri Niên thường tranh thủ lúc học gửi tin nhắn cho Dương Khác.
Có khi là gửi ảnh chụp màn hình hỏi Dương Khác từ mới này dùng đúng hay sai, có sai ngữ pháp hay không, áp dụng công thức này hay công thức khác. Có khi đơn giản than vãn mình vừa mệt vừa buồn ngủ, khiến Dương Khác cứ có cảm giác sức khỏe Úc Tri Niên thật yếu ớt.
Gần đến Halloween, trường học tổ chức dạ hội hóa trang.
Dạ hội đêm sẽ về muộn, học sinh có thể tham gia hoặc không. Nếu tham gia thì những bạn vị thành niên nhất định phải được người nhà ký tên đồng ý vào giấy xin phép.
Thứ sáu, lúc phát giấy xin phép là lúc Triệu Tư Bắc tới đón Dương Khác. Buổi trưa Triệu Tư Bắc gọi điện cho Dương Khác nói ông đột nhiên vướng một cuộc họp quan trọng nên không trực tiếp tới trường đón hắn được, có lẽ phải khuya mới tới.
Trên xe về nhà, Úc Tri Niên hỏi Dương Khác có tham gia dạ tiệc Halloween không.
Dương Khác nói có đi, Úc Tri Niên cũng lề mề nói muốn đi, bạn học đã hẹn sẽ giúp cậu hóa trang. Cậu thăm dò hỏi Dương Khác: "Cậu nói xem ông có ký tên cho tớ không?"
Thời tiết thu đông ở thành phố Ninh nhanh tối, mới sáu giờ đã đen xì. Ngoài cửa sổ đèn đường vừa hay sáng lên, ánh sáng rọi lên dòng xe trên đường.
Dương Khác nhìn cậu, Úc Tri Niên đang mặc đồng phục, nút áo cài cẩn thận, trên cổ tay đeo đồng hồ ông ngoại tặng, làn da trắng lạnh, thần sắc vô hại.
Đối với Dương Khác đang sốt ruột rời khỏi căn nhà này thì Úc Tri Niên dường như còn hòa nhập hơn với chiếc xe, với cái nhà này hơn cả hắn.
"Tôi không biết." Dương Khác nói.
Úc Tri Niên cũng không tỏ vẻ thất vọng mà chỉ chia sẻ suy nghĩ của mình với hắn: "Tớ định nhân lúc ăn cơm tối hỏi ông thử xem."
Bữa tối Dương Khác lặng thinh nghe Úc Tri Niên báo cáo sinh hoạt ngày hôm nay của cậu.
Bắt đầu từ sáng sớm, chuyện trên lớp như nào, cơm trưa ăn với ai, chiều học ra sao, sau đó Úc Tri Niên mới nói tới chuyện chính.
Cậu nói lúc ở lớp Chu Bồi Gia hỏi cậu có muốn cùng họ tham gia dạ hội Halloween không, mấy người họ định cùng hóa trang thành ma cà rồng thế kỷ mười tám.
"Ông ơi, con đi được không?" Úc Tri Niên cẩn thận hỏi: "Dạ hội sẽ kết thúc lúc chín giờ, nhưng cần được người nhà cho phép."
"Lúc nào?" Dương Trung Uân cười với Úc Tri Niên như mọi khi.
Úc Tri Niên được tiếp thêm dũng khí, nói: "Cuối tuần này ạ!"
Dương Trung Uân quay đầu nhìn thư ký Từ bên cạnh, anh ta lập tức nói: "Chủ tịch Dương thứ sáu có một hội nghị, sau đó là ăn tối với đối tác, dự tính khoảng chín giờ sẽ kết thúc, thời gian đi từ hội trường về nhà khoảng nửa tiếng."
Nhà ăn bỗng chốc im lặng, Dương Khác tự ăn phần mình thì đột nhiên nghe Dương Trung Uân gọi: "Dương Khác, con có đi không?"
Dương Khác ngẩng đầu nhìn Dương Trung Uân, ông đang nhìn hắn. Dương Khác lười suy đoán ý nghĩ trong đầu ông, nói: "Con có đi."
Trước khi Úc Tri Niên tới, Dương Trung Uân rất ít về nhà, có khi cả nửa tháng Dương Khác chả thấy người, ông cũng rất ít khi quan tâm, quản giáo hắn. Lại thêm ông là Chủ tịch trường nên Dương Khác cũng có đãi ngộ đặc biệt ở trường, ví dụ như lúc tham gia mấy hoạt động cần về muộn thì không cần hỏi ý phụ huynh, cũng không cần ký tên đồng ý.
Dương Trung Uân đặt đũa xuống, dường như là cân nhắc một lúc mới nói với Úc Tri Niên: "Nếu là hoạt động của trường, ai cũng đi thì Tri Niên nhà ta tất nhiên cũng được đi. Chỉ là buổi tối ông quen có con bên cạnh, Tri Niên có đồng ý về sớm chút không?"
Ngữ khí của ông nhấn mạnh và đầy cảm giác yêu thương, Dương Khác nhìn mà cảm giác nuốt không trôi. Ngược lại Úc Tri Niên lại không hề để ý đến, gương mặt lộ vẻ vui mừng, hứa với Dương Trung Uân nhất định sẽ rời trường trước chín giờ tối, về nhà làm việc với ông.
Cơm nước xong, Dương Khác về phòng trước.
Mười giờ hơn Triệu Tư Bắc nhắn tin cho hắn, nói nửa giờ nữa đến.
Dương Khác trả lời vâng, đột nhiên thấy có người gõ cửa phòng mình. Ban đầu hắn tưởng nghe nhầm vì tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng nó vẫn tiếp tục vang lên nên hắn đứng dậy mở cửa. Ngoài cửa là Úc Tri Niên mặc đồ ngủ đang cầm một cái hộp.
Dương Khác nhìn cậu, không nói, cậu rất chủ động giơ hộp về phía Dương Khác: "Tớ đến mời cậu ăn sô cô la."
"Sô cô la bạn học cho tớ, ngon lắm. Cậu ấy nói là tự làm." Cậu vừa nói vừa ăn một viên, rất vui vẻ.
Dương Khác nhìn thoáng cái hộp trong tay và cả hình dạng viên sô cô la, nhất thời không biết Úc Tri Niên ngốc thật hay giả, hắn không cầm sô cô la, hỏi: "Cậu không biết đây là ý gì à?"
Úc Tri Niên ngờ nghệch, miệng ngậm sô cô la hàm hồ hỏi: "Ý gì?"
"Đưa hộp đây." Dương Khác vươn tay.
Úc Tri Niên ngoan ngoãn đưa cho Dương Khác: "Sao vậy?"
Dương Khác cầm hộp, gỡ lớp lót dưới nắp hộp ra, nhìn vào trong sau đó đưa cho Úc Tri Niên xem: "Tự cậu nhìn đi."
Trên nắp hộp dán một bức thư, Úc Tri Niên sửng sốt, tựa như khi nãy không hề phát hiện ra phong thư này, chậm chạp hỏi: "Đây là cái gì?"
Cậu mở thư ra xem, chắc là tự thấy bản thân không có ý tứ nên cúi đầu. Dương Khác thấy tai cậu đỏ chót, có lẽ thấy mình ngu khác thường.
"Sao có thể như vậy." Úc Tri Niên nói: "Đây là yêu sớm."
Dương Khác cười, Úc Tri Niên lúng túng che hộp sô cô la lại. Dương Khác nhìn qua, thấy cậu đã ăn mất năm viên.
Cậu đáng thương nhìn Dương Khác: "Làm sao giờ?"
"Sao tôi biết?" Dương Khác hỏi lại.
"Nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì?" Úc Tri Niên hỏi Dương Khác.
"Tôi chưa từng gặp chuyện này." Dương Khác nói thẳng.
Úc Tri Niên ngạc nhiên: "Sao có thể?" Cậu trợn mắt, Dương Khác im lặng, trừng một hồi lại rầu rĩ, cậu cầm hộp sô cô la, nhăn mặt nhíu mày.
Sau đó một thời gian, Úc Tri Niên đã quen với chuyện này.
Cậu sẽ nhã nhặn từ chối không chút phí sức, ngày càng giống người nhà này, ngày càng tự tin kiêu ngạo mà không phải giống một đứa trẻ nhà quên chưa trải đời, nhận sô cô la do bạn học tặng, ăn thấy ngon thì mang tới mời Dương Khác như kho báu, nhìn thấy thư tình thì luống cuống tay chân, lỗ tai đỏ bừng.
Hôm nay cậu mặc bộ áo ngủ cũ, không vừa người lắm, sau khi tới nhà Dương Khác cậu đã cao hơn, cổ tay cổ chân lộ cả ra ngoài.
Lúc cậu rầu rĩ Dương Khác đã chú ý tới, hắn thuận miệng hỏi quản gia không chuẩn bị áo ngủ cho cậu sao, cậu đáp: "Mấy cái đó còn mới."
Dương Khác không rõ Úc Tri Niên xử lý món quà tỏ tình đầu tiên như nào, chắc là từ chối bằng phương thức vô cùng ngây thơ chăng, kiểu như nói mình không thể yêu sớm.
Một tuần sau là Halloween rồi, Dương Khác và Trần Hứa Văn, Vi Trì mặc quần áo bình thường dạo chợ đêm, xem những tác phẩm bày đầy ven đường của những học sinh học trường nghệ thuật, tiêu tiền ném phi tiêu từ thiện, quyên góp cho trẻ em vùng núi.
Đèn màu mắc trên cây ven đường trường lóe sáng, loa phát thanh phát thứ âm nhạc quỷ dị.
Các học sinh mặc trang phục kỳ quái kết đoàn kết đội đi qua, đi tới giữa đường đột nhiên có người đi đến chỗ họ, nhảy tới trước mặt Dương Khác.
Úc Tri Niên hóa trang cổ quái, mặc trang phục đen trắng phong cách Châu Âu cổ, giơ tay lên làm ra tư thế đe dọa trông rất ngu.
Dương Khác nhìn Úc Tri Niên khoa tay múa chân, cảm thấy cậu rất ngốc nhưng không biết vì sao lại cười cười.
Úc Tri Niên giới thiệu với Dương Khác bạn học của mình, khen bạn nữ sau lưng mình tên Thư Hi trang điểm cực giỏi. Bạn nữ được khen lộ ra vẻ ngượng ngùng dưới ánh đèn nhấp nháy cùng tiếng nói chuyện ồn ào.
Nhưng ngay sau đó Úc Tri Niên nhận được điện thoại giục cậu nhanh ra cổng trường.
Sắp chín giờ, Úc Tri Niên phải về nhà. Dương Khác thấy Úc Tri Niên thất vọng, không hiểu sao nghĩ đến cô bé Lọ Lem lúc chuông điểm mười hai giờ.
Trước kia Dương Khác tham gia mấy hoạt động này thường khuya mới về vì hắn không muốn về nhà. Nhưng hôm nay hắn lại về sớm.
Hồi lớp 10, những lúc Dương Khác và Úc Tri Niên ở cạnh nhau dường như đều kết thúc vì sự can thiệp của Dương Trung Uân.
Úc Tri Niên nói với Dương Khác rất nhiều chuyện, nhắn rất nhiều tin, Dương Khác không hẳn là không nghiêm túc nghe, nghiêm túc đọc.
Ngày đó Úc Tri Niên nói với Dương Khác, nhiều năm sau hắn vẫn có thể nhớ lại.
Úc Tri Niên ngồi ghế sau xe, nếp gấp trên ống tay áo màu trắng, làn da trắng, mái tóc đen, mắt đánh phấn hóa trang.
Khi không làm ra vẻ mặt ngu ngốc và nói lời ngu xuẩn cậu đã dần có dáng vẻ của Úc Tri Niên trêu hoa ghẹo nguyệt kia.
Lái xe nhận điện thoại thúc giục của thư ký Từ nên lái rất nhanh, tăng tốc, phanh gấp luân phiên, khiến người ngồi trong xe rất khó chịu. Trong xe phát nhạc tây Dương Trung Uân thích. Dương Khác bực bội trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lát sau hắn nghe Úc Tri Niên gọi: "Dương Khác", liền nghiêng đầu nhìn. Úc Tri Niên nhìn hắn, trên mặt không có nét vui mừng mà khá bình tĩnh, lát sau cậu nói: "Trước kia tớ không hề biết hóa ra vui vẻ có thể đơn giản như vậy."
Dương Khác không nhớ rõ mình có trả lời hay không, đoán chừng là không.
Khi đó đại khái là thấy Úc Tri Niên trải đời ít, mới chỉ biết đến khổ cực nên mới kinh ngạc như vậy.
Lúc Dương Khác nhớ lại đã nghĩ vậy.
Cũng là ngày hôm đó, hắn cũng nhận ra rằng Úc Tri Niên rất đơn thuần chứ không hề xấu xa.
☁️ Vân Tình Cung ☁️