Ai cũng không nghĩ đến một minh tinh không nguỵ trang sẽ xuất hiện ở Cosplay festival đông người, nên lúc Trần Mục Dương phủ nhận thì chẳng ai quan tâm thật hay giả nữa.
Lục Phàm là fan cuồng của cosplay, lôi kéo Tô Cách đi tìm đủ mọi loại cosplayer.
“Trời ơi! Là Hạ Na kìa! Tôi còn chưa từng thấy bản này, mấy bản liền toàn không mua được… Uhuhu… thật quý giá… Ông chủ… Đây… đây… còn cái này nữa, lấy hết!”
Tuy không thể thấy mặt Lục Phàm, nhưng từ giọng nói kích động thì vẫn có thể cảm nhận được anh đang high thế nào.
Tô Cách nhíu mày nhìn con búp bê bé tí, thứ này giá niêm yết mấy trăm, thậm chí có cả loại mấy ngàn, hơi bị đắt tiền đúng không? Cậu một chút cũng không hiểu mua cái này có lợi gì, không thể ăn, cũng không chơi được, ôm ngủ thì… cũng hơi nhỏ đi.
Trần Mục Dương đứng một bên, không chuyển mắt, không có hứng thú với mấy thứ cosplay này. Tuy Tô Cách thấy mấy nhân vật rất tinh tế đáng yêu, nhưng cậu không hiểu lắm, chẳng giống Lục Phàm thuộc như lòng bàn tay, hai mắt sáng quắc.
Cố Tư Thần dù hơi thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn đi theo Lục Phàm, thi thoảng giúp anh xách đồ, thật ra cũng là một tiểu công đủ tư cách.
Tô Cách nhìn Cố Tư Thần một mực chăm sóc Tư Phàm, có chút ghen tị nói với Trần Mục Dương: “Anh xem người ta đi, toàn chủ động đón gói to gói nhỏ. Anh thì sao, đi siêu thị mua đồ ăn toàn bắt em xách mà!”
“Đã thế toàn là thứ Lục Phàm mua mà, Cố Tư Thần còn giúp anh ấy xách bọc to chứ?” Tô Cách không phục nói.
“Nếu em mua một đống đồ vô dụng như thế, anh nghĩ em dám cho anh ăn à?”
Lục Phàm vừa nghe vậy, nhịn không được nắm tay phản bác: “Cậu dám nói mấy thứ này vô dụng sao? Những bé gấu này cũng đều có sinh mệnh, có linh hồn cả đấy! Nếu không vì sao các bé ấy lại đáng yêu, trông sống động như vậy được?”
Trần Mục Dương ngó lơ Lục Phàm, quay đầu nói với Tô Cách: “Anh đi đây, em có muốn đi không?”
Tô Cách đương nhiên là theo bước Trần Mục Dương, Lục Phàm thấy hai người cứ thế bỏ đi, oán hận kêu gào: “Này!”
————
Tô Cách đi theo Trần Mục Dương gọi: “Này, anh có thể đi chậm chờ em được không?”
“Chân ngắn không theo kịp sẽ oán người khác đi quá nhanh.” Tuy Trần Mục Dương nói như vậy, nhưng bước chân vẫn giảm xuống.
Tô Cách căm giận đuổi theo, phản bác: “Sao anh lại nói em như người thế, em là người yêu của anh ấy! Anh không thể dịu dàng với em hơn một chút được à? Em đã không so đo chuyện bạn gái cũ của anh rồi, em chỉ đi cùng Hàn Vũ đến quán bar một lần mà anh vẫn giận đến bây giờ. Nào có tiểu công nào nhỏ mọn như anh, nếu sớm biết thế, em đã phản công từ lâu rồi…”
Trần Mục Dương đột nhiên dừng lại: “Em nói gì?”
Tô Cách ngừng cằn nhằn, nhát gan chối: “Không… không có gì…”
Anh thản nhiên quét mắt qua cậu rồi mới tiếp tục bước.
Bên ngoài festival là một công viên, hai người liền vào đó.
Bây giờ đang vào tiết xuân, nắng ấm vây quanh người, Tô Cách rốt cuộc đã thoát được khỏi đông lạnh cóng, cơ thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Vặn lại thắt lưng, cậu xoay xoay cổ một chút, cây anh đào trong công viên đã nở rộ hoa, những cánh hoa hồng nhạt chầm chậm bay xuống đất theo chiều gió.
Thật sự rất đẹp, nhưng quan trọng hơn chính là cảnh đẹp mà được ngắm cùng mình yêu thì sẽ càng vui mắt hơn.
Tô Cách nhìn Trần Mục Dương trước mặt, đột nhiên tự mình rộng lượng nghĩ: “Thôi bỏ đi, tha thứ cho anh ấy là được mà.”
Trần Mục Dương đang đi đằng trước thì đột nhiên dừng lại, Tô Cách cũng tò mò dừng gheo, anh xoay người, đôi mắt đen thẳm nhìn cậu, đáy mắt có chút ánh sáng nhảy nhót, nói: “Trước kia anh chưa từng thích con gái, bây giờ và về sau cũng sẽ như vậy, cho nên em không thể so đo chuyện bạn gái cũ được.”
Trần Mục Dương đang hứa hẹn với cậu ư?