Diễn Giả Thành Thật

Chương 46: Quay Mv.




Tô Cách được Hàn Vũ đưa đến pub, Hàn Vũ hiển nhiên là khách quen.

Là đứa trẻ ngoan, Tô Cách rất ít khi đến pub, đặc biệt là mấy quán bar vừa to vừa náo nhiệt, ồn ào như thế này, bị ánh đèn neon chớp chớp liên tục làm cho hoa cả mắt.

“Tôi nên đi về thôi.” Hàn Vũ cũng không nói trước là sẽ dẫn cậu đến này.

Hàn Vũ giữ chặt tay cậu, nói: “Cậu vội cái gì, đã đến rồi, yên tâm đi, ở đây rất an toàn. Lát nữa tôi sẽ giới thiệu vài người, cậu phải biết, trong giới giải trí nhân mạch là rất quan trọng.”

Tô Cách nghĩ chỉ cần đi theo Hàn Vũ là ổn.

Trần Mục Dương nhắn tin, hỏi cậu đang làm gì?

Tô Cách vừa mới trả lời thì bị Hàn Vũ giữ chặt tay kéo vào trong một gian ghế lô: “Nhanh nhanh, nếu không lát nữa không được xem trò hay.”

Trong ghế lô toàn là đàn ông, có vài người đẹp trai, vài người cũng bình thường. Hàn Vũ buông Tô Cách, quen thuộc ngồi xuống sopha nói: “Mọi người đến sớm thế, sao rồi, tiết mục đã bắt đầu chưa?”

“Chưa, vẫn chờ cậu!” Một người trong đó nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Cách đang ngây người đứng ở cửa, hỏi: “Đây là bạn cậu à?”

“Đúng thế, Tô Cách, lại đây để tôi giới thiệu.” Hàn Vũ vỗ vỗ chỗ cạnh mình, người đàn ông kia nói: “Chỗ cậu chật lắm rồi, ngồi bên cạnh tôi đi, vẫn còn rất nhiều chỗ.”

Hàn Vũ lơ đễnh: “Cũng đúng, Tô Cách, vậy cậu ngồi đó đi.”

Cậu thực sự không muốn ngồi đó, khó xử nói với anh: “Hàn Vũ, không thì… tôi về…”

Người đàn ông nọ đứng dậy, đi qua kéo tay cậu ngồi xuống sopha. Tô Cách không ngờ gã khỏe thế, cậu không giãy tay ra được, đành phải đặt mông ngồi xuống.

“Xin chào, tôi là Yên Đường.” Người kia mỉm cười nói.

Cậu đành phải đáp lại: “Xin chào.”

Giờ cậu mới biết, những người này đều là nghệ sĩ dưới trướng điện ảnh và truyền hình Bành Thành.

“Ừm… tiết mục có thể bắt đầu rồi.” Gã nói.

Chỉ thấy gã lấy thứ gì đó trong túi tiền ra, đặt lên bàn, Tô Cách nhìn những viên tròn màu sắc rực rỡ kia, tưởng là kẹo.

Hàn Vũ đã ở trong giới showbiz đủ lâu, lập tức hiểu ra, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tôi đã nói sẽ không chơi những thứ này!”

Tức giận đứng lên nói với Tô Cách: “Tô Cách! Chúng ta đi!”

Yên Đường đứng dậy, ngăn cậu lại: “Này, đều đã tới, mấy cậu đã nhìn thấy rồi, không chơi một chút thì nào có thể đi dễ như thế.”

Không khí lập tức căng thẳng, Tô Cách dù có ngốc thì cũng có thể lờ mờ đoán được thứ kia là gì. Cậu cũng đã từng nghe nói những người trong ngành để giảm stress thì thường dùng mấy cách này, nhưng khi thực sự nhìn thấy thì vẫn có chút sợ hãi.

Hàn Vũ có chơi thế nào thì tuyệt đối sẽ không động vào chúng. Lần này anh có chút tức giận, những người kia rõ ràng biết nguyên tắc của anh, thế mà vẫn lấy ra.

“Tôi muốn đi, xem ai có thể cản được?” Anh cười lạnh, đi qua túm lấy Tô Cách.

“Nếu như thế, không bằng mỗi cậu chơi một viên, như thế cũng có thể xem là không sạch.” Người đàn ông cầm thứ trên bàn lên, đưa qua chỗ Tô Cách.

Có Hàn Vũ thì bọn họ vẫn có chút kiêng kị, nhưng Tô Cách vừa nhìn đã biết là ma mới nhát gan vô dụng, chẳng ai để cậu vào mắt, xem ra là muốn hạ đao từ cậu trước.

Tô Cách mở to mắt nhìn đám người kia ngày càng đến gần, lùi lại.

Hàn Vũ cười lạnh: “Cậu ta là người tôi mang tới, xem ai dám động vào?”

Nói rồi, anh liền xắn tay áo muốn đánh nhau, xông lên túm lấy gã đàn ông đang đi đến gần cậu đấm cho một phát. Tuy nhìn anh gầy, nhưng thật chất lại giống con báo nhỏ cái gì cũng không sợ.

Vài người khác không cam lòng chịu yếu thế, đứng dậy, vây Hàn Vũ lại.

Tô Cách thấy anh phải đối phó một mình, dù cậu không biết đánh nhau nhưng vẫn hỗ trợ, kẻ mù vẫn cậy mạnh mà đánh.