Hôm sau Trần Mục Dương xếp mấy bộ quần áo chuẩn bị vào đoàn, anh sẽ đến một phim trường ở thành phố H ở bên cạnh, chắc chắn là không về nhà hằng ngày, nên sẽ phải ở chỗ do đoàn làm phim chuẩn bị.
Tô Cách ngồi trên giường, nhìn người kia thu dọn này nọ, hỏi; “Anh mà đi thì có phải vài tháng sẽ không được gặp không?”
“Em đừng nói như thể ngày mai ông đây phải chết vậy!”
“Hứ~” Cảm khái một tí cũng không được nữa, Trần Mục Dương đúng là tên người yêu khô khan, Tô Cách thầm oán.
“Nghe nói công ty sắp xếp trợ lý cho anh à?”
“Ừ.” Trần Mục Dương gật đầu, không nhiều lời.
“Là nam hay nữ vậy?” Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
“Em hy vọng là nam hay nữ?”
“Em hy vọng…” Tô Cách nghĩ, không cần biết là nam hay nữ thì cũng nguy hiểm như nhau, cho nên cậu không nói gì nữa.
“Nếu em lo lắng thì có thể đến thăm.” Trần Mục Dương thuận miệng nói.
“Anh nói nghe dễ vậy, hôm nay anh đến đoàn, mai em bắt đầu bấm máy, đó còn phải đi học, sao có thời gian chứ. Em thấy khoảng cách của chúng ta quá lớn, xa mặt cách lòng. Em nghe nói nam chính là một ngôi sao rất đẹp trai, đến lúc đó anh gặp được người ta, nhất định sẽ cảm thấy em rất bình thường, rồi sẽ ghét bỏ em…” Tô Cách bắt đầu lải nhải, càng nói càng lệch trọng tâm…
Trần Mục Dương thở dài, buông quần áo, kéo mạnh Tô Cách vào lòng, cậu nhìn gương mặt đẹp đẽ của anh, ngậm miệng.
“Anh không ở nhà, phải ngoan nghe chưa?” Rất hiếm khi có lúc Trần Mục Dương dong dài dặn dò.
“Vâng, em nhất định sẽ ngoan, anh yên tâm đi!” Tô Cách đảm bảo.
Anh làm sao có thể yên tâm được, bàn tay anh xoa xoa mái tóc cậu, hôn một cái lên trán Tô Cách rồi tiếp tục thu quần áo.
Mà mặt Tô Cách đỏ ửng, cắn ngón tay, không thèm nói nữa.
Trần Mục Dương nhận điện thoại rồi nhấc hành lý đi ra ngoài.
Tô Cách liền giống một con cún Nhật theo sau mông anh, đối phương xoay người nói với cậu: “Trong khoảng thời gian anh đi làm, em có thể ở đây.”
Tô Cách lắc đầu: “Không cần, ở ký túc xá cũng được, ở đây em sợ… sẽ rất nhớ anh.”
Khoé miệng của Trần Mục Dương giương lên thành nụ cười khiến cậu mê muội.
Anh ôm chầm lấy cậu, theo sau đó là một nụ hôn sâu.
Anh buông Tô Cách, dặn dò: “Anh thực sự phải đi rồi, ở nhà ngoan, đừng tự gây phiền phức cho mình.”
“Em biết mà, anh mau đi đi.” Tô Cách ngượng ngùng đẩy ai kia, bắt đầu từ lúc nào mà Trần Mục Dương lại lề mề như vậy chứ!
Sau khi Trần Mục Dương rời đi, Tô Cách cũng về ký túc xá.
Dương Dương đang trang điểm, thấy Tô Cách liền bảo: “Tô Cách, chiều nay là thử tạo hình nhân vật rồi chụp hình, cậu không quên đấy chứ?”
“Hả!” Tô Cách thực sự quên thật, mấy ngày nay đầu cậu chỉ có chuyện Trần Mục Dương, hoàn toàn ném chuyện tạo hình qua sau đầu.
Dương Dương đứng dậy, lôi kéo cậu: “Đi nhanh thôi!”
“A?”