Điền Duyên

Chương 74




Thấy Đỗ Quyên tò mò chăm chú nhìn khoai núi, vợ Đại Đầu cười nói: "Hạ Sinh và Xuân Nhi nghịch ngợm, đem khoai núi vùi vào bếp nướng. Lửa lớn nướng khét đen thui. Ta dạy bọn hắn: đợi cơm nấu xong, dập lửa, vùi khoai núi vào tro còn nóng, sáng ngày hôm sau khoai núi sẽ chín. Không như bọn họ nướng khét cháy đen như than, ăn một tay đen xì luôn."

Đỗ Quyên nghe xong hai mắt tỏa sáng, nói: "Thật sự? Như vậy có thể chín?"

Vợ Đại Đầu nói: "Có thể chín. Nó chín từ từ, còn thơm nữa."

Lâm Đại Đầu khinh thường nói: "Khoai núi nướng có cái gì ngon! Ăn chỉ tổ đánh rắm. Nếu thật muốn ăn, rửa 2 củ cắt thành khối, lúc nấu cơm để bên cạnh chưng, không ngon hơn nướng sao?"

Đỗ Quyên trợn trắng mắt nhìn hắn, cố chấp nói: "Chỉ muốn ăn nướng."

Thật không kiến thức!

Trên đời này có một thứ ngửi thơm hơn ăn, đó chính là khoai nướng.

Còn có, tiểu hài tử thích làm này nọ, người lớn không thể lý giải lạc thú trong đó.

Nàng thấy vợ Đại Đầu đưa tay sờ bụng, vội hỏi: "Thím, tiểu đệ đệ lại động?" Nói xong tiến lên dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ.

Vợ Đại Đầu lại mang bầu, phỏng chừng cuối năm sinh.

Thu Sinh bật cười nói: "Sao ngươi biết là đệ đệ?"

Đỗ Quyên chắc chắn nói: "Các ngươi Xuân Hạ Thu Đông bốn huynh đệ, còn thiếu "Đông", đương nhiên muốn "Đông Sinh"."

Lâm Đại Đầu nghe xong cười không khép được miệng, cho rằng đây là lời hay.

Hắn không chê con trai nhiều chút nào.

Hạ Sinh ghét bỏ nhìn thoáng qua đại ca và tam đệ, cải chính nói: "Sinh muội muội! Muội muội cũng có thể kêu là Đông Nhi."

Lâm Xuân nhìn Đỗ Quyên không nói chuyện, con ngươi đen lòe lòe tỏa sáng.

Bởi vì hắn cũng muốn một muội muội giống như Đỗ Quyên vậy.

Vợ Đại Đầu dùng tay vuốt ve mặt Đỗ Quyên, nói: "Thím cũng muốn sinh khuê nữ. Một đống con trai, cả ngày làm ta đau đầu. Nếu có khuê nữ tri kỷ như Đỗ Quyên,  thím rất thích."

Lâm Đại Đầu liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, không lên tiếng.

Trong lòng hắn nghĩ, nha đầu kia tri kỷ chỗ nào? Cả ngày không hoà nhã với hắn, hắn còn đang đau đầu kia.

Nói cười vài câu với Lâm gia xong Đỗ Quyên cầm rổ nhỏ đi về.

Lâm Xuân một hơi ăn hết cơm trong bát, lại sờ soạng cái trứng trà để trong túi áo. Đuổi tới bên cạnh Đỗ Quyên hỏi: "Đỗ Quyên, đi với ta tới nhà Cửu Nhi ca ca chơi, có được hay không? Đại gia gia đang làm một chiếc giường lớn, khắc hoa, rất đẹp."

Đỗ Quyên nghe xong tâm động, rất muốn đi xem, nhưng việc trong nhà không rời được, nhân tiện nói: "Bận lắm, đi không được. Đợi ngày nào đó nương ta ở nhà, ta đi theo ngươi."

Lâm Xuân vội gật đầu.

Nay hắn không giống lúc trước cả ngày ở bên cạnh Đỗ Quyên.

Cặp mắt con trai trời sinh rộng mở. Hắn và Cửu Nhi chạy khắp thôn.

Đương nhiên mỗi lần đi hắn đều kêu Đỗ Quyên nhưng Đỗ Quyên không đi.

Vì thế, hắn tự mình đi.

Ở bên ngoài được ăn ngon, chơi vui, thấy chuyện thú vị, trở về sẽ đưa cho Đỗ Quyên ăn, đưa cho nàng chơi, và kể chuyện lý thú cho nàng nghe.

Đỗ Quyên cảm thấy như vậy rất tốt.

Về đến nhà, điểm tâm đã dọn lên bàn. Vẫn là cháo ngô, bất đồng là trên bàn có trứng trà.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Quyên ăn trứng trà ở nơi này.

Nàng kiên trì không cho Phùng Thị và Hoàng Tước Nhi giúp nàng bóc vỏ trứng, muốn tự mình bóc. Bóc ra một mảnh vỏ, bên trong là lớp màng mỏng màu trắng.

Lòng trắng trứng ửng đỏ, trong suốt trắng mịn, cắn một cái, hơi mặn, đặc biệt trơn trượt, tản ra hương vị lá trà và lá xanh. Lòng đỏ trứng thì khác, vào miệng tan đi, miệng đầy bột thơm nồng béo ngậy.

Cả hai đời cộng lại, đây là lần  Đỗ Quyên ăn trứng trà ngon nhất.

Nàng và Hoàng Tước Nhi nhìn nhau cười híp mắt, không dám há to mồm sợ lộ ra lòng đỏ trứng đầy miệng.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đều chỉ ăn 2 cái trứng gà.

Hoàng Lão Thực một hơi ăn bốn cái, muốn ăn nữa nhưng Phùng Thị không cho, đành phải tiếc nuối húp cháo ngô.

Điểm tâm xong, đợi Lão Thực cha và nương đều đi, Đỗ Quyên cùng Hoàng Tước Nhi bắt đầu bận rộn.

Hoàng Tước Nhi rửa bát, quét rác. Đỗ Quyên dùng một khối khăn lau, đem gia dụng khí cụ trong ngoài, phàm có thể lau, đều lau một lần, chạy vào chạy ra, một khắc không ngừng.

Tuy Hoàng gia vẫn đơn sơ, nhưng rất gọn gàng ngăn nắp.

Vội đến nửa buổi sáng, Đỗ Quyên mới nghỉ một lát.

Nàng chạy vào phòng bếp hỏi Hoàng Tước Nhi, hạt dẻ đã nấu xong chưa.

Hoàng Tước Nhi đứng lên một cái ghế trước lò bếp, giở vung lên, dùng muôi trúc vớt một hạt dẻ ra, cẵn vỏ nếm nếm, cười nói: "Chín rồi!"

Kêu Đỗ Quyên cầm bát gỗ nhỏ đến, bới thêm một chén nữa, "Ăn đi thôi."

Đỗ Quyên vui tươi hớn hở nâng đi ra, ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa cắn ăn.

"Tỷ tỷ, ngươi cũng tới ăn. Ăn thật ngon."

Hạt dẻ dùng nước trà nấu trứng kho ra, hương vị quả nhiên thơm, còn mang chút vị trứng gà.

Hoàng Tước Nhi trong trẻo nói: "Đợi lát nữa sẽ tới."

Nàng bưng cái ghế cao hơn một chút, đi đến cây sào trúc phơi xiêm y, đứng lên trên ghế kiểm tra đám tôm cá nhỏ phơi khô, vừa dùng một đôi đũa đảo tôm cá, để chúng phơi được đều chút.

Ánh nắng thu vẫn gắt, nàng đổ mồ hôi đầy đầu.

Đảo tôm cá một lúc, Hoàng Tước Nhi ngẩng đầu nhìn quanh, nhìn thấy trong viện cách vách, Hạ Sinh đang ở sân trong lắc lư, cao giọng kêu lên: "Hạ Sinh!"

Hạ Sinh đang nhàm chán.

Trong nhà cần có người giữ nhà. Thu Sinh lớn tuổi hơn, có thể đi theo cha mẹ làm ít chuyện vặt. Xuân Nhi còn nhỏ, đành phải để hắn chơi. Chỉ có mình xui xẻo, cả ngày trông nhà, không được đi ra ngoài.

Hắn thầm oán nương, vì sao không sinh hắn trước, nếu không nữa thì sinh cuối cùng.

Sinh ở giữa, ăn mặc đều xui xẻo nhất. Xiêm y thì mặc đồ thừa của đại ca. Ăn thì phải để đệ đệ ăn trước, thật là số khổ!

Đang oán giận chợt nghe tiếng gọi giòn giã, "Hạ Sinh!"

Vội theo tiếng kêu quay đầu nhìn lại, Hoàng Tước Nhi đứng trên cao, không biết đang làm gì.

Hạ Sinh hì hì cười nói: "Tước Nhi, ngươi đang làm gì đó?"

Hoàng Tước Nhi nói: "Phơi cá."

Hạ Sinh "Nga" một tiếng, chỉ mong nàng cười.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì, hô một tiếng "Ngươi chờ chút", liền chạy vào nhà.

Hoàng Tước Nhi không biết hắn muốn làm cái gì nên đứng tại chỗ không động. Đỗ Quyên nhìn thấy sững sờ, không biết tỷ tỷ vẫn đứng trên ghế làm gì, chẳng lẽ đứng để nhìn xa hơn?

Hạ Sinh bưng một chén thịt chim trĩ nhỏ qua. Hoàng gia tỷ muội nhận lấy ăn.

Thường vào ngày mùa, buổi trưa nấu cơm rất vội vã, không kịp làm những món phức tạp. Cho nên, nếu như có thịt, buổi sáng vợ Đại Đầu luôn bắt nồi nấu thịt, rồi phân phó Hạ Sinh cách một hồi thì châm thêm củi lửa. Nấu liu riu đến buổi trưa trở về, thịt sẽ mềm. Nàng chỉ cần xào thêm 2 món rau dưa là ăn cơm, vừa nhanh lại đơn giản.

Tuy Hạ Sinh thầm oán số mình khổ, rơi trúng mệnh giữ nhà nhưng không phải không có chỗ tốt, ít nhất "gần quan được ban lộc". Có món ngon hắn có thể nếm trước, theo Thu Sinh nói là "ăn vụng".

Buổi sáng, Đỗ Quyên đưa trứng trà cho Lâm gia, Hạ Sinh nhìn thấy Hoàng Tước Nhi, trong lòng đã muốn lấy chút thịt gà cho hai tỷ muội Hoàng gia ăn.

Hắn ăn vụng rất có kinh nghiệm.

Một con chim trĩ cũng không có bao nhiêu thịt, nếu múc một chén lớn ra, nương trở về vừa nhìn sẽ biết, khi đó nói không thông.

Cho nên, hắn dùng cái chén nhỏ.

Dùng chén nhỏ cũng không thể tùy tiện múc.

Đầu gà khẳng định không thể múc, bằng không nói gà này không đầu, có quỷ mới tin.

Chân và cánh gà cũng không thể múc. Mắt Thu Sinh tinh nhất, nếu lúc ăn hắn phát hiện gà thiếu một chân và cánh, thành người què, sẽ nói hắn ăn vụng.

Đùi gà càng không thể động, đó là dành cho Xuân Nhi ăn.

Hắn chuyên môn múc mình gà, cổ gà cũng múc một khúc.

Hừ, chẳng lẽ Thu Sinh còn so cổ gà dài bao nhiêu?

Lườn gà có bao lớn?

Lưng gà rộng hơn?

Có thể so thì chết hắn!

Hắn múc một chén nhỏ đi ra, lại nhìn vào trong nồi, cảm thấy không để lại sơ hở, hắn hài lòng đậy nắp nồi lại.

Hào hứng bưng gà đến Hoàng gia, đối với Hoàng Tước Nhi nói: "Tước Nhi, Đỗ Quyên, cho các ngươi ăn gà. Đại bá ta cho."

Hoàng Tước Nhi nghe xong có chút do dự.

Đỗ Quyên buồn cười không thôi, không biết là nên khen hay nên trách cứ hắn, chỉ phải khuyên nhủ: "Hạ Sinh ca ca, như vậy không tốt. Thím Lâm cũng có đưa qua cho chúng ta ăn."

Công khai đưa thì không có việc gì. Nếu lén lút bị bắt gặp thì không biết nói sao.

Hạ Sinh không quan trọng cười nói: "Không có việc gì. Ta đã chuẩn bị xong, một điểm cũng nhìn không ra."

Trừ phi đem tất cả thịt gà hợp lại ra thành một con gà hoàn chỉnh, hắn không tin Thu Sinh có thể phát hiện ra. Chỉ cần Thu Sinh không canh me, cha mẹ dù biết hắn ăn vụng, nhiều lắm là mắng hai tiếng, sẽ không như thế nào.

Đỗ Quyên bật cười to.

Đã bưng tới không có lý nào cầm trở về. Vì thế, Hoàng Tước Nhi vào phòng bếp tìm bát đựng, trả bát cho hắn cầm về. Hơn nữa, trong lòng nàng cũng nghĩ tới một chuyện: lại lấy mấy cái trứng trà cho Hạ Sinh.

Lập tức, ba đứa nhỏ lại đi vào nhà bếp Hoàng gia.

Hoàng Tước Nhi tìm bát đựng thịt gà, rồi rửa bát Hạ Sinh mang qua.

Hạ Sinh nói với Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên, ngươi ăn trước đi, ăn lúc còn nóng."

Tốt nhất hai tỷ muội các nàng ăn cho hết chỗ thịt gà, bằng không đợi thím Hoàng trở về, phát hiện sẽ bị mắng.

Đỗ Quyên vừa buồn cười vừa cảm kích, cũng biết "tang vật" không thể giữ lại, nên cầm đũa đứng bên bàn nhỏ ăn.

Theo thường lệ Hạ Sinh cười hỏi: "Ăn ngon không?"

Đỗ Quyên liền khen: "Ăn ngon thật!"

Thật sự ăn rất ngon!

Tay nghề nấu ăn của thím Lâm tốt hơn Phùng Thị, lại nói thịt gà rừng rất thơm, không cần bỏ cái gì khác, chỉ thả tép tỏi và nấm vào, hương vị thơm vô cùng.

Hạ Sinh cao hứng cười.

Hoàng Tước Nhi rửa sạch chén, lại tới nồi bới thêm một chén hạt dẻ, cầm ba cái trứng trà tới cho Hạ Sinh.

Nàng lấy trứng trà cũng có ý tứ: ba cái, đây là phần của nàng, như vậy có thể nói là tự mình ăn, sẽ không bị nương nói.

Đỗ Quyên thấy thế, vội nói: "Lấy thêm 2 cái nữa cho Hạ Sinh ca ca mang về cho Xuân Nhi."

Nàng cũng đem 2 cái phần của mình ra.

Đứa nhỏ này quá đáng yêu, không thể ăn đồ của người ta không trả tiền.

Hạ Sinh không lấy, hì hì cười nói: "Tước Nhi, đưa 2 cái là đủ rồi. Buổi sáng ta đã ăn ba cái. Đều cho ta, các ngươi không có gì ăn. Hạt dẻ nhà ta cũng có."

Hoàng Tước Nhi muốn khoe khoang, nghiêng đầu cười nói: "Ngươi nếm thử xem!"

Hạ Sinh cầm một hạt dẻ đưa lên cắn trong cái nhìn soi mói của Hoàng Tước Nhi.

Hắn đợi không kịp nuốt vào, nói: "Thơm quá! Làm sao làm?"

Hoàng Tước Nhi nghe xong rất vui vẻ, kéo hắn đến trước bếp lò, mở vung lên cho hắn xem.

Hạ Sinh bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn vội trả trứng gà cho Hoàng Tước Nhi, nói: "Tước Nhi, trứng gà ngươi giữ lại từ từ ăn, ta ăn hạt dẻ thì tốt rồi."

Hạt dẻ nhà nào cũng có, không phải là vật hi hãn gì, múc hai chén cũng không sao.

Hoàng Tước Nhi cứng rắn nhét trứng gà vào túi áo hắn, nhỏ giọng nói: "Cho ngươi ăn."

Hạ Sinh đẩy không được nên nhận.

Lập tức, ba đứa nhỏ ngồi vây quanh cái bàn. Hạ Sinh ăn trứng luộc nước trà. Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên ăn gà tiêu diệt "tang vật" tại chỗ.

Đang ăn bất diệc nhạc hồ, bỗng nhiên cửa phòng bếp tối sầm lại.

Chết, người tới!

Hạ Sinh và Hoàng Tước Nhi biến sắc, đôi mắt nhìn nhau, nhưng không dám quay đầu lại.