Điền Duyên

Chương 31




Trong lúc ngủ mơ, nàng phảng phất lại trở về kiếp trước thôn Thanh Tuyền. Trong ngôi nhà mới, Lý Đôn nấu một bàn đồ ăn, xanh xanh đỏ đỏ, sắc hương vị hoàn hảo.

Đôi mắt nàng vội nhìn bàn ăn, lại chuyển hướng qua bên kia bàn, không biết đem chiếc đũa gắp món nào trước mới tốt.

Lý Đôn gắp chân gà kho tàu trong đĩa bỏ vào bát nàng, cười nói: "Ăn cái này. Ngươi không phải nói ăn cái này làm đẹp sao."

Đỗ Quyên vội gật đầu, dùng chiếc đũa gắp cái chân gà màu hồng tươi lên, bỏ vào trong miệng, còn chưa nhai thì vị nước canh đã tràn ra đầu lưỡi, hết sức ngon.

Là gà đi bộ,  không giống với loại trong thành bán.

Nàng cười cong ánh mắt, vừa nhìn Lý Đôn gật đầu, vừa cắn.

Ân?

Sao lại cắn trượt?

Nàng buồn bực cầm chân gà từ miệng ra chăm chú nhìn. Nấu đến da xương mềm mại, với hàm răng chỉnh tề của mình, sao lại cắn trượt?

Lý Đôn thấy nàng nhướng mày lên khó hiểu, dùng tay chống đầu miệng cười khẽ.

Đỗ Quyên trợn trắng mắt nhìn hắn, phẫn nộ nói: "Có buồn cười như vậy không?"

Lý Đôn vội buông nắm tay, ôn nhu nói: "Không cười. Ngươi từ từ ăn, không vội. Ăn no, chúng ta đi một vòng trong vườn, thu đậu tương còn lại. Thu xong phần này, sáu tháng cuối năm ăn đậu hủ không cần lo."

Nói không cười, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

Đỗ Quyên cũng mặc kệ hắn, "ngô" một tiếng, tiếp tục chiến đấu cùng chân gà.

Thật quái, nhìn tô chân gà mềm mại, sao vừa cắn lại trượt!

Nàng một lần nữa lấy gà chân từ miệng ra, thở phì phò thầm nói: "Thật là thấy quỷ!"

Lý Đôn rốt cuộc nhịn không được, ha hả bật cười.

Đỗ Quyên xấu hổ kêu lên: "Lý Đôn!"

Vừa kêu liền thức tỉnh, thì ra nàng nằm mơ.

Nào có Lý Đôn cùng một bàn đồ ăn, đương nhiên cũng không có chân gà, nhưng tiếng cười lại là thật, là tiểu Lâm Xuân phát ra. Hắn đang ngồi trước mặt Đỗ Quyên, mà Đỗ Quyên đang dùng hai tay cầm tay nhỏ của hắn, dùng hàm lợi không răng cắn tới cắn lui.

Tuy tay nhỏ mũm mĩm, nhưng sao cắn được?

Còn không phải trượt!

Bên ngoài trời đã sáng, Phùng Thị và Vợ Đại Đầu cũng không còn trên giường.

Đỗ Quyên nhìn bàn tay mũm mĩm trắng nõn trước mặt, trên mu bàn tay là năm ngón nhỏ, đáng tiếc không thể ăn. Cảm giác bụng đói kêu vang, không khỏi suy sụp ủ rũ, vô cùng hoài niệm bàn thức ăn ngon trong mộng vừa rồi.

Nàng thấy tiểu tử này cười không ngừng, thật khả ái, lại trách hắn quấy nhiễu mộng đẹp của mình, muốn trêu cợt hắn, vì thế một lần nữa kéo tay hắn đến bên miệng, hướng tới cổ tay tròn vo cắn.

Nàng nghĩ, cho dù không răng, dùng sức cắn một cái cho ngươi biết.

Ai ngờ Lâm Xuân cho rằng Đỗ Quyên cùng hắn chơi, hay hoặc là ở nông thôn trẻ con trời sinh khoẻ mạnh. Đầu tiên Đỗ Quyên nhẹ nhàng cắn, hắn chỉ ha hả cười hai tiếng, mắt đen không nháy mắt nhìn chằm chằm miệng Đỗ Quyên. Vì thế Đỗ Quyên tăng thêm khí lực cắn, lại chọc hắn cười to, một chuỗi nước miếng chảy xuống đến, đọng trên ống quần.

Đỗ Quyên cắn làm lợi đau, thở phì phò buông tay bỏ qua.

Lâm Xuân lại chơi, đưa tay đến bên miệng nàng, nhét vào.

Đỗ Quyên vỗ một cái trên tay hắn, kêu lên: "Chớ phiền ta!"

"Y nha" thanh âm non nớt càng khích lệ Lâm Xuân, hắn càng kiên trì không ngừng đem ngón tay nhét vô miệng nàng để nàng ăn, rất có tinh thần "cắt thịt nuôi hổ", rốt cuộc chọc Đỗ Quyên "Oa oa" kêu to lên.

Thật là hổ lạc đồng bằng bị chó khi!

Buồn bực một hồi, nàng nhìn đứa bé cười được đầy mặt vui vẻ, vẻ mặt hoảng hốt lên: nếu hắn là Lý Đôn thì tốt biết bao! Bọn họ có thể cùng chơi đùa, cùng lớn lên, tương lai cùng cắt cỏ heo, cùng thả trâu, cùng lên núi săn thú, sau đó thành thân...

Nhìn một chút, phảng phất tiểu Lâm Xuân biến thành Lý Đôn, một Lý Đôn thu nhỏ, cười bao dung, không ngừng gọi "Đỗ Quyên".

Nhất thời, Đỗ Quyên nghĩ đến ngây ngốc, cũng nhìn ngây ngốc, nhẹ nhàng đưa tay sờ 2 má thơm sữa, trượt xuống, theo bản năng nắm cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng kia.

Lâm Xuân rất cao hứng, vội đưa tay nắm lấy tay nàng, há mồm cắn 3 ngón tay, nhẹ nhàng chép miệng hai lần, giống như hút sữa.

Đỗ Quyên "A" kêu to một tiếng, dùng sức kéo tay về.

Tiểu tử này mọc răng, cắn làm nàng đau.

Tại Đỗ Quyên nằm mơ cắn ngón tay Lâm Xuân, lúc chọc thằng bé cười to, Phùng Thị và Vợ Đại Đầu nghe tiếng bước vào, lặng lẽ đứng tại chỗ tầm mắt bọn họ nhìn không tới, quan sát bọn họ.

Thấy bộ dáng bọn họ sinh động hoạt bát, hai người trao đổi một nụ cười vui mừng.

Thấy 2 đứa bé rất có tinh thần, làm các nàng yên tâm không ít. Thứ hai thấy 2 đứa bé hòa thuận thân mật như thế, trong lòng vui vẻ dị thường, cảm thấy cửa này thân thật là trời định nhân duyên.

Đỗ Quyên bất tri giác, còn ra sức diễn "khổ nhục kế".

Kết quả là, vô luận là vợ Đại Đầu đến cho bú sữa hay Phùng Thị uy nước cơm, Đỗ Quyên đều một mực đóng chặt môi, không há mồm, thậm chí ngay cả mắt đều nhắm, tinh thần mệt mỏi.

"Khổ nhục kế" vẫn còn có chút hiệu quả. Hoàng gia và Lâm gia đều luống cuống. Lâm Đại Đầu hôm nay cũng không đi làm việc.

Đỗ Quyên tính không sai, trong lòng hắn quả thật chứa đinh, rất gấp.

Nhưng Đỗ Quyên đoán chắc phần mở đầu, không tính chuẩn kết quả.

Trong lòng Lâm Đại Đầu, Đỗ Quyên nếu bị hắn "Điều động nội bộ" làm con dâu, đương nhiên không thể có việc. Huống hồ, hai nhà mới định thân, nàng không tốt, là điềm xấu, bởi vậy một lòng muốn chữa khỏi nàng.

Hắn và Hoàng Lão Thực phân công đi vào thôn thỉnh lão nhân gia đến xem Đỗ Quyên.

Vương nãi nãi lại được mời tới, đồng thời còn có hai vị lớn tuổi lão thái thái được mời tới, đem Đỗ Quyên từ trên xuống dưới lại sờ soạng một lần, đều nói không có việc gì.

Nhưng Đỗ Quyên không bú sữa là thật, các nàng nghi ngờ đồng thời nhớ tới Phùng Thị ở trên núi sinh sản, lại một mình ôm con đến tối mới trở về, sợ mang theo đồ không sạch sẻ vào phòng, phân phó thắp hương, tiền giấy và rượu.

Lâm Đại Đầu và Hoàng Lão Thực lúc này bận rộn.

Gia gia Đỗ Quyên cũng bị kinh động, ngay cả tiểu thẩm cũng tới.

Hoàng đại nương thấy cả nhà rối ren không chịu nổi, sốt ruột, trong lòng thầm oán con dâu cả Phùng Thị, cảm thấy nàng không biết nuôi con. Nàng nhớ tới 2 cháu trai chết non, đoán chừng cháu gái này chỉ sợ cũng không thể sống.

Đến giữa trưa, Đỗ Quyên còn chưa ăn gì, đói bụng đến hấp hối.

Người trong thôn đến thăm càng nhiều, trong ngoài phòng đều có, thân thiết hỏi dài hỏi ngắn, kỳ thật trong tư tâm đều cho rằng con gái Hoàng Lão Thực khẳng định là không sống được.

Hoàng đại nương rốt cuộc nhịn không được, đứng tại cửa phòng vừa cùng người giải thích nguyên do, vừa chứa đầy oán khí nói lảm nhảm, nói là không biết  lão Đại tạo nghiệt gì, không nuôi sống con trai, ngay cả con gái cũng nuôi không được, nói xong nghẹn ngào, không cầm được gạt lệ.

Nàng khổ sở thay cho con trai cả. Tự khi cưới Phùng Thị người phụ nữ này, cả ngày bị nàng hô tới quát lui không nói, sinh bốn thai, chết hai người. Mới sinh cháu gái mắt thấy cũng không sống nổi. Nàng còn chưa trăng tròn đâu!

Lời này lúc này chọc tức hai người.

Một người đương nhiên là Phùng Thị. Nàng tim nát hồn đau: 2 đứa con trai vừa mới mấy tháng đã chết non, con trai thứ ba mới sinh ra đã mất, nhặt được một bé gái bây giờ lại là như vậy, thật chẳng lẽ là mệnh mình cứng rắn bất tường?

Lời nói của bà bà đâm vào tai như lửa cháy đổ thêm dầu, như dao đâm vào tim.

Nàng gắt gao trừng Hoàng đại nương, cắn răng hỏi: "Hoa Nhi còn chưa chết đâu! Tước Nhi cũng tốt. Mẹ mong chờ lão Đại tuyệt hậu như vậy?"